"Không, anh bắt những con này rất giỏi, em cũng biết mà."
Không có bát nên hai người dùng nhánh cây đơn giản ăn mì và trứng gà trong nồi đá, sau đó lại nấu thịt rắn.
"Không có muối." Tôn Quý Phương có chút tiếc nuối nói.
"Lần sau nhớ mang theo là được." Dương Kế Tây mỉm cười với cô, đường, mì còn có đậu nành đều ở trong không gian cho nên cũng không cần lo lắng bị nhà họ Dương phát hiện.
Ăn thịt rắn và uống canh rắn xong, vuốt cái bụng no, hai người nhặt một sọt củi, Dương Kế Tây cõng ở trên lưng xuống núi.
Về đến nhà, bà Dương đang nấu cơm, bà ta thật sự bực mình, nghe thấy Đại Hoa gọi chú ba thím ba, bà ta vội vàng lớn tiếng hỏi: "Thằng ba, các con về rồi à? Mau đến giúp mẹ một chút, đứa nhỏ này quấy quá!"
Đứa cháu trai nhỏ ăn một viên kẹo thì biết bà ta vẫn còn nên cứ quấn lầy bà ta không chịu buông, lúc này còn đàn ôm chân bà ta khóc.
Sau khi ăn uống no nê, hai người vào bếp nấu cơm, bà Dương bèn bế đứa cháu trai nhỏ đi ra ngoài, thấy trong kho củi có thêm một đống củi, trong lòng bà mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng vừa nghĩ đến hôm nay còn chưa nhặt trứng gà, vì thế bà ta lại xoay người đi đến chuồng gà, nhìn thấy hai con gà mái đang bới đất, không nhịn được nói: "Chẳng lẽ hôm nay chúng nó không đẻ à?"
Nhìn bộ dáng gà thế này cũng không phải là lúc ngừng đẻ, nhưng mà trứng đâu? Thường thì chúng đều đẻ vào buổi sáng, nhưng hôm nay lại không thấy có!
Bà Dương cảm thấy tiếc cho trứng ngày hôm qua nên bà ta vô cùng để ý trứng của ngày hôm nay, nên nghĩ sau khi nhặt được thì phải mang về phòng cất ngay.
"Em không ăn được nữa thì phải làm sao bây giờ?"
Tôn Quý Phương nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu." Dương Kế Tây trấn an: "Muốn ăn thì ăn, không muốn ăn cũng không sao, chỉ cần nói là không muốn ăn."
Sau khi biết buổi trưa hôm nay bọn họ là người nấu ăn, Thẩm Phượng Tiên cười nói: "Khi nào sẽ đến đăng ký với đội trưởng vậy? Nhắc đến con dâu mới của nhà chúng ta, rất nhiều người đều hỏi về thím nha."
"Là ai vậy? Tò mò về vợ của người khác là tật xấu gì thế?"
Dương Kế Tây hỏi.
Nụ cười trên môi Thẩm Phượng Tiên đông cứng lại: "Chỉ là mấy thím thôi. Chẳng phải là chưa thấy cô dâu mới đi làm công sao?"
"Cô dâu mới cũng không nhất định đi làm công." Hà Minh Tú phá đám nói: "Đó, cái nhà đối diện ở bên kia sông lớn. Gả vào nhà đó cũng đã hai năm rồi nhưng chưa từng đi làm công."
"Vì sao thế?"
Tôn Quý Phương hỏi.
Hà Minh Tú liếc nhìn Thẩm Phượng Tiên đang bực mình cả ngày ăn cơm: "Rốt cuộc lý do là gì thì chị cũng không biết, nhưng cô ấy là người duy nhất trong đội chúng ta không đi làm công."
"Nghe thấy lời này của vợ thằng hai thì có vẻ con rất hâm mộ phải không?"
Bà Dương mỉm cười hỏi.
"Trong đội này ai mà không hâm mộ chứ?" Hà Minh Tú che miệng cười: "Nhưng con vẫn thích đi làm công hơn, thấy công điểm càng ngày càng nhiều, con nghĩ lương thực có thể được chia cũng càng ngày càng nhiều, trong lòng cũng cảm thấy kiên định hơn."
Lời này khiến ông Dương đang cau mày giãn ra nói: "Nhà chúng ta không nuôi người lười biếng, thằng ba, con có nghe thấy không?"
"Chúng con cũng không lười biếng." Dương Kế Tây trả lời: "Buổi sáng còn đi lấy củi, chuẩn bị buổi chiều đi đăng ký với đội trưởng."
"Thằng ba, sáng nay các em đi đâu vậy?"
Dương Kế Nam đột nhiên hỏi.
"Không phải mẹ cảm thấy khó chịu sao? Mẹ lại không đi trấn trên khám nên chúng em mới đến chỗ chú Trần để hỏi. Chú Trần nói rằng là do suy nghĩ quá nhiều, nếu không có chuyện gì thì đừng có miên man suy nghĩ linh tinh, như vậy sẽ không bị đau nữa."
Lời nói của Dương Kế Tây khiến mọi người trong bàn ăn đều sôi nổi yên tĩnh lại, bà Dương nhếch môi nói: "Thật sao? Cũng mất công các con hiếu thuận như vậy, nhưng mẹ cảm thấy mẹ không phải bị vì nguyên nhân này."
"Con cũng cảm thấy như vậy." Tôn Quý Phương gật đầu: "Mẹ chính là làm lụng quá vất vả, cần nghỉ ngơi thật tốt mới đúng."
"Em dâu ba nói rất đúng." Thẩm Phượng Tiên lại nhảy ra: "Lần sau cũng không thể để mẹ giúp nấu cơm được."
"Chị dâu cả nói đúng, em sẽ học theo chị dâu cả. Nghe nói sáng nay vẫn là chị dâu hai và anh hai nấu cơm, chị dâu cả có phải dậy muộn không?"
Tôn Quý Phương đáp trả lại.
"Đứa nhỏ ban đêm quấy một chút nên dậy hơi muộn." Thẩm Phượng Tiên cảm thấy nghẹn khuất không thôi, Hà Minh Tú nhìn thôi cũng thấy vui sướng, liền gắp cho Đại Hoa mấy đũa đồ ăn.
Dương Kế Bắc nhìn cái này lại nhìn xem cái kia, ăn dưa vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong anh ta đặt tay lên vai Dương Kế Tây, cười nhẹ nói.
"Anh ba, cưới vợ đúng là khác, mồm mép đều nhanh nhẹn."
"Anh vốn dĩ rất nhanh nhẹn." Dương Kế Tây liếc nhìn anh ta một cái, gạt tay anh ta ra: "Chỉ là không muốn nói mà thôi."
"Hì hì." Tròng mắt Dương Kế Bắc liếc liếc, lại hỏi: "Anh ba, lúc đó anh tích cóp lễ hỏi bao nhiêu?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT