"Thằng ba không phải loại người như vậy." Tuy rằng không phải đứa con ông thích nhất nhưng ông Dương cũng không cho rằng đó là anh.
"Tính tình nó thế nào chứ? Mặc dù sau khi cưới vợ nó có thay đổi một chút, nhưng trước đây nó là người ít nói và làm việc chăm chỉ nhất trong nhà. Chúng ta nói gì nó cũng không cãi lại. Có phải bà mang vào rồi mà quên mất không?"
Bà Dương lắc đầu: "Tôi không mang vào! Tôi nhớ rất rõ mà, tôi nhặt lên đặt ở dưới bát sứ, sau đó tôi bận rộn, vào bếp chỉ có vài người như vậy, nhất định là bọn người thằng ba!"
"Ông cũng nói sau khi kết hôn thì thay đổi. Nhìn Tôn Quý Phương không nói nhiều, nhưng tác phong của nó khác với con dâu cả và con dâu thứ hai! Chắc chắn là do nó xúi giục!".
Truyện HotTưởng tượng tới ngày hôm nay hai vợ chồng thằng ba đã ăn bốn quả trứng gà, bà Dương cảm thấy đau lòng như muốn chết, cháu trai lớn và cháu trai nhỏ của bà ta cũng không được ăn quả trứng nào cả!
"Vậy thì có thể làm sao bây giờ?" Trong lòng ông Dương cũng không vui chút nào: "Gọi vợ chồng thằng ba vào mắng cho một trận? Vợ thằng ba vừa mới vào cửa, bà mắng như vậy, cả đội sẽ biết bà vì hai quả trứng gà.."
Lời còn chưa dứt, sắc mặt bà Dương đã trở nên cực kỳ u ám, nhất là hôm nay khi chị dâu hai làm trò ngay trước mặt bà châm chọc danh tiếng bên ngoài của bà tốt.
"Ngủ đi, sáng mai gõ một chút. Từ nay về sau trực tiếp mang trứng gà về phòng khóa lại." Ông Dương làm việc một ngày, mặc dù công việc được giao không nặng như thế, nhưng dù sao ông ấy tuổi cũng đã cao. Lúc này lại cảm thấy buồn ngủ nên cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
Nhưng Bà Dương lại không ngủ được, bà chờ oong Dương ngáy bèn thổi tắt đèn dầu đậu nành, đứng dậy sờ vách tường rồi rời khỏi phòng.
Bà rất quen thuộc với ngôi nhà này, dù bà có nhắm mắt cũng có thể biết nơi nào nên nhấc chân, nơi nào nên rẽ.
Sống ở bên cạnh chính là vợ chồng Dương Kế Đông, Thẩm Phượng Tiên vừa mới ru con trai út đi ngủ, lại kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho Cẩu Đản, sau đó ngồi dậy đẩy Dương Kế Đông.
Dương Kế Đông đang muốn ngủ thì bị một cú đẩy như vậy dọa cho giật mình, anh ta vô cùng bất mãn dịch sang một bên: "Em làm gì vậy?"
Để tiết kiệm một ít tiền mua dầu đậu nành, ở trong nhà chỉ có hai chiếc đèn dầu đậu nành, một chiếc ở trong phòng bà Dương và một chiếc ở sảnh nhà chính, bình thường Thẩm Phượng Tiên thường mang về phòng dùng vì cô ta có hai đứa con nhỏ, hơn nữa lại là con trai, cho nên bà Dương vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt làm ngơ.
Cô ta tắt đèn và bắt đầu nói chuyện.
"Chuyện hôm nay anh thấy như thế nào?"
Mặc dù Thẩm Phượng Tiên đã hạ nhỏ giọng nhưng lúc này bà Dương đang đứng ở bên ngoài phòng của bọn họ vẫn nghe thấy.
Bà ta híp mắt lại, cẩn thận áp tai vào hàng rào tre dựa ở trên tường, nơi cũng không dễ thấy được.
"Chuyện gì chứ?" Dương Kế Đông đang một lòng nghĩ tới Chu Công, nghe được lời này cũng rất có lệ.
"Anh có biết con út không được ăn trứng gà còn bị mẹ đánh không? Anh không thấy xót xa cho con út sao? Nhưng thật ra Đại Hoa nhà em hai lại ăn rất nhiều! Cẩu Đản và con út nhà chúng ta thậm chí ngay cả mùi vị cũng không ngửi thấy."
Thẩm Phượng Tiên oán giận phàn nàn, lúc kích động còn giáng cho Dương Kế Đông thêm vài cái, nhưng kết quả Dương Kế Đông lại nói một câu: "Thường ngày mẹ cũng cho bọn Cẩu Đản ăn không ít, em so đo nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, không phải em không biết dưới bát sứ có trứng gà sao?"
"Em dám lấy à?"
"Lần trước em cầm mẹ cũng không nói gì cả mà."
"Đó là lấy cho Cẩu Đản ăn!"
"Sau này em cũng có thể làm như vậy? Ngủ đi!"
Thẩm Phượng Tiên quả thực bị người đàn ông này làm cho tức chết, mà ở ngoài phòng, bà Dương không nghe thấy Thẩm Phượng Tiên nói gì nữa, đột nhiên lại cảm thấy có thêm một tên trộm trứng gà nữa.
Bà ta lại đứng thêm một lúc nữa thì nghe thấy tiếng ngáy của thằng cả vang lên ở bên trong, bà ta lại cẩn thận đi về phía trước, bên đây là phòng của vợ chồng Dương Kế Nam.
Dương Kế Nam đang xoa xoa bả vai cho Hà Minh Tú: "Có tốt hơn chút nào không?"
Hà Minh Tú cười nói: "Khá hơn nhiều rồi, anh nói xem hôm nay mẹ thực sự không khoẻ à?"
"Anh thấy là do giận dỗi với bọn thằng ba." Dương Kế Nam ôm lấy cô nói: "Em nói xem, em dâu ba thật sự ngu hay chỉ là giả ngu, lời nói tốt xấu gì cũng không nghe vào. Bất cứ ai sáng suốt đều có thể hiểu được tại sao mẹ lại tức giận nhưng em ấy lại giống như người không có việc gì vậy."
"Đó cũng là do thằng ba vô cùng che chở." Hà Minh Tú nhớ tới đối phương đã đưa cho con gái cô một ít đồ ăn ngon nên cũng chưa nói người ta không tốt, cô nghĩ đến chiếc đèn dầu đậu nành mà chị dâu cả đã lấy đi, vuốt ve bụng của mình: "Cái bụng này của em cũng không biết cố gắng, nếu chúng ta lại sinh được một đứa con trai thì cũng có thể mang chiếc đèn dầu kia vào phòng."