‘Chờ tôi với Hàn Hàn’

Cổ Mộc Hàn chậm bước hơn.

‘Mà này Hàn Hàn, ở đâu mà bà nhiều tiền thế?’

Cổ Mộc Hàn thở dài “là tiền của mẹ tôi để lại, mẹ tôi là con gái duy nhất của nhà họ Vân, sinh thời mẹ tôi rất được ông bà ngoại yêu thương, bản thân mẹ tôi lại rất giỏi kinh doanh, thời gian trước mẹ tôi không may bệnh nặng, có lẽ vì biết bản thân mình không qua khỏi, lúc sắp ra đi…mẹ tôi để lại toàn bộ tài sản cho tôi, tài sản của mẹ tôi có thể còn nhiều hơn tài sản của ba tôi, bao nhiêu năm qua bà ngoại cất giữ giúp tôi, sinh nhật tôi mười tám tuổi bà ngoại đã giao toàn bộ số tài sản của mẹ cho tôi và bà ngoại cũng đã giao luôn cả gia sản của nhà họ Vân cho tôi. Sắp tới tôi sẽ về Vân gia, tiếp quản sự nghiệp gia truyền của nhà họ Vân”.

Tang Manh chỉ biết kinh ngạc “vậy hiện tại thì bà giàu nhất Hoa Hạ đúng không Hàn Hàn?”

Cổ Mộc Hàn mỉm cười “làm gì có chứ, xung quanh tôi còn có các thương nhân giàu có bậc nhất nhì thế giới, tôi có là gì đâu!”

Tang Manh cười khanh khách “tôi không tin đâu, ba của bà giàu nhất nhì Hoa Hạ, mà bà nói mẹ bà còn nhiều tiền hơn cả ba của bà, rồi cộng thêm tài sản của ông bà ngoại…bà không giàu nhất thì là gì?”

Cổ Mộc Hàn lắc đầu “không có đâu!”

(Họ Vân không ở Thủ Đô, họ Vân ở Bạch Thành và giàu có nhất Bạch Thành, nghề truyền thống của họ Vân là dệt sợi, ông bà ngoại Cổ Mộc Hàn chỉ có một người con duy nhất tên Vân Linh là mẹ Cổ Mộc Hàn. Ông ngoại cô qua đời, bao nhiêu năm qua một mình bà ngoại cô chèo chống Vân gia, giờ bà ngoại cô cũng đã già yếu đi rất nhiều, cô hứa với bà sẽ về tiếp quản Vân thị, cô vốn thích ngành dệt truyền thống của nhà ngoại. Nhưng chuyện này cô vẫn chưa nói cho ba cô biết, đợi lúc thích hợp thì sẽ nói với ba cô một tiếng)

……………

‘Già!’

“Chuyện gì?”

‘Minh Nguyệt tiểu thư đến tìm già’

Từ Diện Tư lạnh mặt “đang giờ làm việc, tìm ta làm gì chứ?”

‘Sao tôi biết được, chắc là nhớ già nên đến thăm già đó’.

Mặt mày Từ Diện Tư càng u ám hơn.

*Anh Tư Tư!

“Ừm!”

*Anh thấy em hôm nay có đẹp không?

“Ừm!”

*Anh làm sao vậy? Em về nước mấy hôm nay, mà anh có thèm nhìn đến mặt mũi em đâu.

Từ Diện Tư đỡ trán “thế trước giờ mình có nhìn đến cô ta sao”.

Minh Nguyệt Hà ngồi xuống bên cạnh Từ Diện Tư và ôm lấy cánh tay anh “Tư Tư, bao giờ chúng ta mới làm lễ đính hôn?”

Từ Diện Tư nhíu mày “sao lại làm lễ đính hôn?”

*Anh thật sự không muốn kết hôn cùng em sao?

Từ Diện Tư im lặng không lên tiếng!

*Anh Tư Tư, anh từng hứa sẽ kết hôn cùng em mà.

“Anh hứa sẽ kết hôn cùng em khi nào?”

*Năm xưa, em bảo nếu như ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa tìm được người anh thật sự yêu thì chúng ta sẽ kết hôn. Anh không nói gì, có nghĩa là anh đã ngầm đồng ý.

Từ Diện Tư lạnh mặt “Minh Nguyệt, anh không hứa sẽ kết hôn cùng em”.

*Tư Tư, hiện nay anh đã gặp được người anh thật sự yêu thích chưa?

Từ Diện Tư lạnh mặt “đó là chuyện của anh em hỏi làm gì”.

*Tư Tư em đã đợi anh suốt mười hai năm rồi, thanh xuân của em cũng theo đợi chờ mà tàn phai. Nếu anh vẫn chưa gặp được người anh yêu thích thì sao em không cho em một cơ hội?

“Nhưng anh đâu có bắt em đợi chờ anh”

*Sao anh lại nhẫn tâm đến như vậy?

“Minh Nguyệt!”

Minh Nguyệt Hà khóc như mưa “Tư Tư, em muốn làm vợ anh…muốn được sống bên anh mãi mãi!”

“Minh Nguyệt, anh thật sự không có tình cảm với em, trước giờ anh chỉ xem em như một đứa em, em xinh đẹp như vậy đâu cần phải khổ vì anh”.

*Không đâu anh, em yêu anh. Đời này em không thể sống mà thiếu anh.

Từ Diện Tư nhìn ra khoảng không mênh mông, khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Mộc Hàn bất chợt hiện ra, anh nhìn đến không chớp mắt, anh sợ sau cái chớp mắt thì khuôn mặt ấy sẽ liền tan biến…“nhóc con, sao cả tuần nay em không xuất hiện?”

*Anh đã thật sự tìm được người mình yêu thương rồi sao?

“Đúng vậy!”

*Là ai? Là Cổ Mộc Hàn đúng không?

Từ Diện Tư nghiêm mặt “em tốt nhất là đừng để tâm đến chuyện của anh”.

*Anh Tư Tư!

Minh Nguyệt Hà siết chặt tay, nét mặt thoáng chốc trở nên hung tợn “Cổ Mộc Hàn, tôi không cho phép cô…Từ Diện Tư là của Minh Nguyệt Hà tôi!”

Từ Diện Tư nhíu mày khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của Minh Nguyệt Hà.

“Minh Nguyệt, em có biết vì sao anh lại đối xử với em đặc biệt hơn những cô gái khác không?”

*Vì sao vậy anh?

“Vì khuôn mặt em khá giống với đứa em gái bạc mệnh của anh. Mỗi lần nhìn em, anh như tìm được hình bóng của em ấy”.

Minh Nguyệt Hà kinh ngạc “anh nói gì chứ?”

Từ Diện Tư đứng lên đi đến bên bàn làm việc “anh còn có cuộc họp, em về đi! Sau này cũng nên hạn chế đến gặp anh…anh không muốn có sự hiểu nhầm giữa hai ta kéo dài”.

*Anh vì Cổ Mộc Hàn sao?

“Anh không vì ai cả. Căn bản là anh không muốn dây dưa với em. Có lẽ là bao nhiêu năm qua em đã hiểu nhầm ý anh rồi!”

Minh Nguyệt Hà chết lặng.

Từ Diện Tư mặc kệ Minh Nguyệt Hà có phản ứng gì, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Du, mấy ngày qua anh không thấy Cổ Mộc Hàn xuất hiện, anh vô cùng thấp thỏm.

Reng…

‘Alo…tôi nghe đây già!’

“Cậu tra xem, Cổ Mộc Hàn mấy ngày qua bận gì mà không thấy xuất hiện”.

Hàn Du kinh ngạc “gì chứ? Già đúng là đang được vận đào hoa đè bẹp đây mà, một Minh Nguyệt Hà quyến rũ đang ngồi bên cạnh còn chưa thấy đủ, lại thêm nhớ nhung một cô nhóc mới lớn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play