Như Hoắc Lãng đã nói, những người ở khu nhà công nhân lò gạch này không có ác ý, vừa nhìn chút có người tò mò bước tới hỏi thăm, khi biết được thân phận và mục đích của Tư Ninh
Ninh và Hoắc Lãng, họ nhiệt tình chỉ đường: "Các người đi theo con đường chính này đến cuối, rẽ trái sẽ thấy được một cái lều tranh, Lương viện sĩ sống ở chỗ đó!"
“Cảm ơn chú.” Tư Ninh Ninh nới lỏng vạt áo của Hoắc Lãng, hơi hơi cúi đầu cảm ơn.
Người đàn ông đen gầy xua tay cười ha ha: "Ôi trời chuyện có bao lớn, mau đi đi chậm trễ Lương viện sĩ không có ở nhà!"
Tư Ninh Ninh gật đầu, quay đầu liếc nhìn Hoắc Lãng, hai người đi theo hướng người đàn ông chỉ.
Khi mới nghe đến "lều tranh", Tư Ninh Ninh còn chưa có ý thức được cái gì, chờ đến khi nhìn thấy trước mắt mấy chục mét có một cái lều tranh đổ nát, Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhướng mày nghi ngờ hỏi: "Lương viện sĩ là sống ở nơi này á?"
Căn lều tranh đã xám đen, cỏ tranh gần thối rữa, cái lán được chống đỡ bằng hai thân cây dày to bằng cổ tay, một cây méo mó đứng ở nơi đó, chỉnh tề chống đỡ cái chòi, toàn bộ có một cái cửa ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play