Có nằm mơ cũng xin thề là không bao giờ cô nghĩ tới chuyện có thể bắt gặp ngay cảnh này. Giáo viên chủ nhiệm của cô và anh thằng bạn mình, họ đang ôm hôn nhau ngay đằng sau khu dành cho giáo viên, à không. Chính xác là cô giáo của cô là người chủ động ngã vào lòng anh thằng Luân, khi anh ta đang lười biếng đứng dựa lưng vào tường. Hai tay đút túi quần với bộ dạng thảnh thơi hưởng thụ. Cháy ở chỗ, bàn tay của cô Oanh còn đưa xuống vuốt ve đũng quần của anh ta nữa chứ. Mẹ ơi! Hên sao cách đây mấy ngày cô đã vừa vặn 18 tuổi rồi, không là hỏng bét tâm hồn trẻ thơ của cô cho coi. Mặc dù khi vừa trông thấy cô lù lù xuất hiện, bàn tay của cô Oanh đã rụt lại, nhưng cái hình ảnh đen tối ấy vẫn trọn vẹn lọt vào mắt cô không sót khúc nào.

Người đàn ông kia cũng ngước qua nhìn cô đang ôm đồ đứng cách đó không xa. Rất khâm phục là mặt mũi anh ta chẳng có chút giật mình hay e ngại khi bị cô bắt gặp chuyện xấu hổ này của mình.

Chỉnh đốn lại tư thế, cô Oanh chủ nhiệm đưa tay vuốt ve tóc tai lại cho gọn, ráng bình tĩnh lên giọng hỏi cô:

- Em...em làm gì ở đây vậy?

- Dạ...dạ..em mới đi vệ sinh...

Biết chuyện mình nên làm vào lúc này, cô cúi đầu lễ phép trả lời, rồi nhanh chân lướt ngang qua cô giáo và gã đàn ông kia. Nhưng vẫn bị cô Oanh gọi lại nhắc nhở:

- Linh!

- Dạ?

- Chuyện này, mong em giúp cô đừng nói ai nghe nhé!

- Vâng em biết rồi ạ! Em chào cô, em chào chú..

Cúi đầu chào cách chóng vắn ngỏ ý mình sẽ coi như chưa thấy gì cả. Cô vội tuồn lẹ như cách mà cô đã đến đây vậy.

Ở chỗ cũ, người đàn ông thu lại tấm lưng đang dựa tường của mình mà đứng thẳng dậy. Chậm rãi rút ra điếu thuốc trong bao, sau đó bật lửa rít lấy 1 hơi. Khoé miệng anh ta khẽ nhếch lên 1 cái hời hợt. Lúc này, anh ta không buồn quan tâm đến cô bạn gái tạm bợ hiện là giáo viên, đang tiếp tục làm con rắn nước cọ vào người mình làm nũng:

- Em nhớ anh chết mất, tối nay em qua anh nha!

- Hết hứng rồi!

..............

Khi cô quay trở lại với đám bạn mình, trông vẻ thất thần như vừa thấy ma của cô, con Sương liền tò mò hỏi:

- Một mình đi xuống đó thấy gì rồi, sao trông mặt mày trắng nhách vậy?

Vừa cầm chai nước lên tu cho đã khát, cô trả lời đại khái:

- Có đâu má, ma nào dám hù tao. Tại mày hối quá nên cắm đầu chạy giờ thở như trâu nè không thấy sao?

Dù gì cô đã dặn lòng mình phải giữ lời hứa với cô Oanh, không thể kể chuyện ban nãy với bất kì ai, cho dù cả con Sương, đứa bạn thân nhất của mình. Quyết 'sống để bụng, chết mang theo'. Đưa mắt nhìn thằng Luân đang đứng nói chuyện với tụi con trai trong lớp. Không biết thằng nhỏ có hay việc anh nó đang qua lại với giáo viên chủ nhiệm của lớp không nhỉ? Ban nãy trông thấy vẻ mặt khinh bỉ mà anh nó dành cho cô Oanh, giống như dành cho 1 cô gái điếm chứ chẳng có 1 chút tôn trọng. Thật sự đến bây giờ cô vẫn con hơi sốc về điều ấy, nhưng thôi. Cứ coi như mình chưa thấy gì và cũng coi như chưa từng 'crush' anh chàng tên Long xấu xa đó vậy. Cho next!…Còn bây giờ thì....quẩy thôi…

“Tới đâu thì tới tới đâu thì tới

Em cũng chẳng biết tới đâu

Nếu yêu là khó, không yêu cũng khó

Em cũng chẳng biết thế nào

Hôm nay tia cực tím xuyên qua trời đêm (nhưng)

Anh như tia cực hiếm xuyên ngay vào tim

Ấy ấy ấy chết em rồi

Ấy ấy chết thật thôi

….”

(See tình - Hoàng Thuỳ Linh)

Cả đám học sinh đang hò hét cổ vũ, phiêu theo tiếng nhạc xập xình được vặn 'bass' hết cỡ. Hoà chung nhịp nhảy cover của cô với đám bạn cùng nhóm trên sân khấu. Cặp chân tuyệt hảo ấy đang lắc lư uốn éo đầy chuyên nghiệp theo điệu xập xình. Toả sáng cùng với nụ cười duyên cực của cô dưới ánh mặt trời chói chang. Khiến cho thằng Luân 'see tình', thằng Phú 'see tình', rất nhiều cậu bạn khác đang 'crush' cô cũng 'see tình'. Và, còn có cả 1 đôi mắt phượng đang đứng trò chuyện với thầy Hiệu Trưởng đứng cách đó không xa, cũng vô tình quét tới cô. Chiếc khuyên bạc kia liền loé sáng theo đuôi chân mày trái nhếch lên.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Ánh nhìn cứ thế chăm chăm cô nhóc học sinh có khuôn mặt trông rất đáng yêu, nhưng hình như cũng khá ngang ngược và tinh nghịch. Dáng người cô bé mảnh khảnh, cao ráo nổi bật hơn tất cả các bạn học nữ đang đứng nhảy xung quanh mình. Đôi chân dài nuột nà thẳng tắp, được tôn lên bởi chiếc quần short jean ngắn rách lai lua tua. Nhất là, cô nhóc ấy đã để lại mùi thơm đặc trưng của phấn em bé phảng phất qua cánh mũi anh ta lúc chạy lướt qua.

..................

Thấm thoát cô cũng đã sang năm ba Đại Học, chuyên ngành Logistics và Quản lý chuỗi cung ứng, tại trường Đại Học Kinh Tế Tài Chính. Một trong những trường Đại Học dành cho hội những người con của đại gia như cô. Thật ra thì ban đầu cô học là để cho có bằng cấp chiều theo ý thầy u thôi. Với lại cũng muốn có tí kiến thức về kinh tế, đặng sau này còn biết đường kinh doanh. Còn đúng mơ ước mà cô đang nhắm tới, là phát triển tiệm trà bánh có tiếng mấy chục năm qua của bà ngoại mình. Vì bà muốn nghỉ hưu tới nơi rồi, mà trong gia đình lại chỉ có mình cô thích làm bánh giống bà thôi, cũng là đứa cháu mà ngoại thương nhất, do cái mặt y xì bà quá mà. Nên bao nhiêu nguyện vọng lẫn tâm huyết của ngoại đều đang đặt hết lên vai cô.

Sau 2 năm cả nước cùng thế giới oằn mình chống trọi đại dịch Covid 19, nền kinh tế nước nhà đang trên đà suy thoái lẫn tụt dốc trầm trọng. Bên cạnh đó, tính tới thời điểm hiện tại, riêng cả nước đã có tới hơn 43.000 ca đã tử vong vì vi rút 'cúm Tàu' này. Con số quá tang thương đã khiến rất nhiều người phải âm dương cách biệt với những người thân yêu của mình. Con thì mất cha, mất mẹ; vợ chồng thì mất nhau; cháu chắt mất đi ông bà. Những đau khổ chồng chất, những khó khăn và thiếu thốn cùng tận vì bị dịch bệnh hoành hành. Cuối cùng mãi đến ngày hôm nay, mọi thứ mới dần ổn định. Sài Gòn mới sống dậy sau những ngày tháng ngủ im lìm không còn sự tấp nập nhộn nhịp trên các con phố. Giao thông vận tải hiện đã được mở cửa, các chợ đầu mối và thương gia được hoạt động trở lại. Chẳng còn cái cảnh mua mớ rau cân thịt trên mạng chờ 'shipper' giao nữa. Còn học sinh cũng không bất đắc dĩ phải học 'online'. Khi gia đình đã khó khăn vì dịch bệnh, cha mẹ còn phải còng lưng sắm thêm 'laptop' cho con để học cho bằng bạn bằng bè. Thành phố vốn đất chật người đông, nay đã vơi bớt dân số vì có rất nhiều hoàn cảnh không còn đủ kinh tế chống trọi do thất nghiệp. Họ đành phải rời bỏ phố thị để trở về quê nhà.

May thay gia đình cô thuộc diện có tiền của, nên vượt qua trận dịch không mấy khổ sở như bao người. Nhưng khi kết thúc đợt phong toả, kéo theo kinh tế gia đình, cũng như công ty của ba mẹ bắt đầu đối mặt với muôn vàn trắc trở khó khăn dẫn đến thua lỗ nặng. Dẫu thế, ba vẫn cố nén những lo âu của bản thân, luôn an ủi mọi người rằng các thành viên vẫn bình an bên nhau cho tới bây giờ, phải coi đó là niềm may mắn nhất rồi. Mất tiền mất bạc còn hơn mất mạng mà.

Trải qua những ngày tháng học 'online' vật vã, cuối cùng hôm nay cô cũng đã được đến trường chính thức. Tối qua vì quá háo hức, khi sắp được kết thúc kì nghỉ Tết huyền thoại đến không ngủ được. Nên thành ra sáng nay cô mở mắt không có nổi. Ối giời ơi thật ra là xạo đấy! Do cả mấy tháng trời quen giấc ngủ trễ dậy muộn rồi, nên giờ đồng hồ báo thức cũng vô tác dụng đối với cô. Đến khi điện thoại réo inh ỏi bên tai cả chục cuộc gọi nhỡ, cô mới mắt nhắm mắt mở quẹt qua nhấc máy kề bên tai, thều thào trả lời:

- Nghe!

- Ngủ gì say như chết vậy? 5 phút nữa đến dưới cổng nhà nè.

Giọng thằng Luân vang lên bên đầu dây kia, còn cô thì vẫn uể oải đáp lại:

- Ok!

Ngáp ngắn ngáp dài, cô đành cố gắng rút mình ra khỏi cái nệm êm ái với cái mền vía hình heo Peppa để thức dậy. Bước vào nhà tắm, cột tóc tai cho gọn gàng, sau đó cô xả nước xoa lên mình bông tắm đã bóp đầy những bọt xà bông, thơm lừng mùi sữa tắm Johnson's Baby. Một thương hiệu mỹ phẩm dành cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ của Hoa Kỳ. Nghĩ cũng lắc đầu với cái sở thích kì quặc này của cô. Khoái ăn mặc trẻ trâu hầm hố cho cố, nhưng từ nhỏ tới lớn. Khi bắt đầu biết ý thức, cô lại chỉ thích tắm đúng 1 loại sữa tắm này thôi. Ngay cả dầu gội, dầu xả, sữa dưỡng thể, nước hoa, xà bông giặt đồ của bản thân...Tất cả phải đều là mùi của phấn em bé, chứ ngoài ra cô không chịu được bất kỳ mùi hương nào khác.

Đến mẹ và chị gái nhiều lần khuyên nhủ cô nên thay đổi cho đời mới mẻ. Nhưng dù có nói hết lời như thế nào, cũng đành chịu thua cái thú riêng lì lợm đến hơn hai mươi năm này của cô. Giống như kiểu cô bị nghiện cái mùi thơm dịu nhẹ trẻ thơ này như xì ke. Đến nỗi, vì sử dụng loại mùi này quá lâu, riết cái mình cô đã ám nó vào tận lỗ chân lông luôn rồi.

Sửa soạn xong xuôi, cô tóm đại lấy cái balo bỏ laptop và mọi thứ cần thiết tống vào đó, rồi mở cửa bước xuống lầu. Ê, mà quên gì thì quên, cấm được quên khẩu trang đâu à. Giờ mà ra đường không đeo, người ta nhìn mình cứ như quái vật. Đảm bảo công an xuống hốt lên phường nhanh hơn đi bắt cướp.

Dưới nhà thấy trống trơn không 1 ai, ba mẹ đã lên công ty, còn thằng em chắc cũng đã đi học từ sớm. Chào bà vú 1 tiếng và nói rằng mình sẽ lên trường ăn sáng với bạn. Cô ra ngoài cổng, sau đó mở cửa leo lên chiếc BMW của thằng Luân đã đậu ở đây khá lâu. Tội nghiệp thằng nhỏ, bao năm qua chờ đợi cô cái cổ muốn cao hơn con hươu. Nhưng khổ nỗi là tại nó tự nguyện.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play