Vì vậy Hạ Lộ càng thích ở chúng với người bạn như Dương Bách Xuyên.  

Hai người vừa đi về hướng Đông, vừa nói chuyện. Dương Bách Xuyên hỏi Hạ Lộ chuyện về những tông môn cổ xưa, Hạ Lộ sẽ hỏi những vấn đề mà Dương Bách Xuyên cảm thấy rất ngu ngốc nhưng lại hợp tình hợp lý.  

Ví dụ như Hạ Lộ hỏi Dương Bách Xuyên: “Đàn ông và đàn bà khác nhau chỗ nào?”  

Dương Bách Xuyên đơ người khi nghe thấy câu hỏi này.  

CMN đây là câu hỏi gì vậy chứ?  

Đàn ông và đàn bà có thể khác nhau cái gì?  

Nhưng nghĩ lại Hạ Lộ là người cad, là yêu tu, cũng là một yêu tu tâm tư đơn thuần, thuận miệng nói: “Cô có thể hiểu thành trống mái, ví dụ như tôi là đực, cô là cái, khác nhau ở chỗ đó.”  

“Vậy tình yêu là gì?”  

“Vấn đề này quá lớn, tôi chỉ có thể nói cho cô, tình yêu là tình cảm song phương giữa nam và nữ, sau đó có thể trả giá vì đối phương, dù sao rất thích đối phương.”  

“A, ra vậy, tôi có chút hiểu rồi.” Hạ Lộ gật đầu nói, sau đó đột nhiên nói: “Vậy tôi có thể thích cậu hay không?”  

Dương Bách Xuyên nghe xong, cả người đều chấn động, nuốt nước bọt, trong đầu xuất hiện hình ảnh chính mình và một con cá lên giường.  

Cả người nổi đầy da gà, vội vàng nói: “Không được, cô không thể thích tôi.”  

“Vì sao? Cậu nói tôi là cái cậu là đực, đực cái giống như nam nữ, hai người có thể kết hợp mà?” Trong giọng nói của Hạ Lộ tràn đầy khó hiểu.  

“CMN tôi là người, cô là cá, sao có thể.” Dương Bách Xuyên buột miệng thốt lên, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác được mình nói sai, hình như những lời này sẽ làm người khác buồn, không đúng, là làm cá buồn.  

Quả nhiên, anh cảm thấy thân thể của Hạ Lộ hơi run, mặc dù cô che mặt nhưng có lẽ sắc mặt rất khó coi.  

Nửa ngày sau, Hạ Lộ mới chậm rãi nói: “Thật ra tôi hiểu rõ, nhân yêu khác nhau.”  

Dương Bách Xuyên có chút xấu hổ, khụ khụ hai tiếng, nói: “Cái đó, ý của tôi là chúng ta có thể trở thành bạn tốt, bạn tốt cũng có thể trả giá vì nhau.”  

“Thật hả?”  

“Tất nhiên là thật.”  

“Tôi phải làm bạn cả đời của cậu.”  

“Ừ, ừ, cô vui là được.”  

“.…..”  

Dương Bách Xuyên cảm thấy rất áp lực khi nói chuyện với Hạ Lộ, dù sao không dám nói chuyện về đề tài nam nữ nữa. Mặc dù cô có khuôn mặt nhân loại tuyệt mỹ, nhưng nhớ đến đám vảy màu vàng lấp lánh trên cổ cô, Dương Bách Xuyên lại lạnh run người.  

Hai người tôi một câu cô một câu nói chuyện phiếm, đi vào rừng rậm phía Đông sơn cốc. Dựa theo lời của sư phụ, đi theo chiều ngược kim đồng hồ sẽ đến hướng Tây.  

Sau khi đi xuyên qua bụi gai, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gầm rung trời.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play