Câu nói này của Mộ Mãn Thiên thật sự rất gò ép, nhưng lại chỉ có thể nói như vậy, không thể nói con trai ngươi có thể đã chết trong sát trận từ năm đó rồi đúng không?  

Có người phụ họa: “Đúng vậy, Nguyên đạo hữu, ta bị nhốt trong khốn trận khác hơn ba nghìn năm mới đến được nơi này, đây chính là trận tâm của Tru Ma Thiên Trận.”  

“Ta bị nhốt tám nghìn năm mới đến được đây.”  

“Ta bị nhốt ba trăm năm, vô tình tiến vào Truyền Tống Không Gian Trận, rồi đến nơi này…”  

Từng người đều lên tiếng an ủi Nguyên Vô Thường.  

Không ai oán hận Nguyên Vô Thường, dù sao với tình hình năm đó, trận pháp phóng ra chính là nghìn trận bộc phát cùng lúc, không ai lo được cho ai, có thể thoát ra ngoài coi như mạng tốt, quan trọng là sau khi bị cuốn vào trong trận pháp, muốn trốn cũng không trốn được. Nguyên Vô Thường hoàn toàn chưa tiến vào đại trận chân chính đã nhát gan rút lui, vậy nên mới không bị liên lụy, cuối cùng may mắn thoát được ra ngoài.  

Nói gì thì nói, năm đó đám người Mộ Mãn Thiên thân mình còn lo chưa xong, cũng không thể để ý người khác, cho nên bọn họ không biết tin tức của con trai ông ta, chỉ đành an ủi như vậy cũng không sai.  

Nghe vậy, Nguyên Vô Thường im lặng hồi lâu, cuối cùng cười khổ, nói: “Ta biết rồi…”  

Thực ra ông ta có thể đoán được con trai mình là tình huống gì, năm đó nhiều người như vậy, bây giờ người còn sống lại chỉ có chín người trước mắt, cho dù con trai nhà ông ta bị nhốt trong khốn trận gì, thời gian vạn năm trôi qua cũng là lành ít dữ nhiều.  

Ông ta chỉ ảo tưởng thôi.  

Cảm xúc của Nguyên Vô Thường sa sút một cách rõ ràng, nhưng lúc này lại vẫn chưa hỏi được tin tức có tác dụng hay vấn đề trọng điểm đối với Dương Bách Xuyên, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, hỏi: “Xin hỏi các vị đạo hữu, mấy năm gần đây có người khác đến trận tâm không? Ví dụ như nữ nhân?”  

Tất nhiên người Dương mỗ muốn hỏi là mấy nữ nhân của hắn.  

“Vị đạo hữu này là…?” Mộ Mãn Thiên nhìn về phía Nguyên Vô Thường, từ lúc bắt đầu đã phát hiện Dương Bách Xuyên đi cùng Nguyên Vô Thường, cho nên Mộ Mãn Thiên rất khách sáo với Dương Bách Xuyên.  

Đám người Mộ Mãn Thiên ai cũng là tu vi Đại Thừa cảnh, thấy Dương Bách Xuyên cũng là Đại Thừa cảnh trung kỳ, nên bọn họ cũng không coi thường hắn.  

Khí thế cao thấp giữa tu sĩ không được thể hiện ra.  

Trên thực tế, nếu không phải đám người Mộ Mãn Thiên bị nhốt ở đây, không hấp thụ được linh khí trời đất, khiến tu vi không gia tăng, vẫn dừng lại ở tu vi như lúc tiến vào Vô Gian Cốc, thì đừng nói là Đại Thừa, có khi bọn họ đều Phi Thăng rồi.  

Nhưng mà bị nhốt vạn năm, tâm cảnh của những người này lại đều đạt đến trình độ rất cao, chỉ cần bọn họ có linh khí trời đất chống đỡ, thì chắc chắn tu vi sẽ tăng vọt trong một đêm, trở thành cường giả hàng đầu.  

…  

Nguyên Vô Thường chợt tỉnh ngộ, vội vàng giới thiệu: “Các vị, đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Tu Chân Giới hiện giờ, sáng lập ra Vân Môn Tiên Cảnh không hề thua kém Thánh địa tu chân, Dương Bách Xuyên Dương thánh chủ.”  

“Trong tay hắn có mấy trăm Đại Yêu cấp bậc Phi Thăng cảnh, mấy vạn Đại Yêu Đại Thừa cảnh, mấy chục vạn môn đồ đệ tử, bây giờ đang là thế lực đứng đầu Thánh địa Tu Chân Giới. Lần này hắn tiến vào Vô Gian Cốc là để tìm… bạn của hắn.”  

“Thì ra là Dương thánh chủ, hữu lễ…”  

Đám người Mộ Mãn Thiên cúi chào, sau đó nói: “Nơi này đã hơn nghìn năm không có người đến, bây giờ người còn sống chỉ có chín người bọn ta ở bên này, ở mặt bên kia của Độc Phong còn một số người khác của các tông môn Tu Chân Giới. Bọn ta là Tán Tu, không hòa hợp với bọn họ, cho nên bọn họ đến ở đầu bên kia Độc Phong.”  

“Bên phía bọn ta, mọi người đều là người gặp khó khăn bị nhốt ở đây, ngược lại không xảy ra xung đột gì. Còn… ngươi xem người tĩnh tọa khác thực ra đều tọa hóa rồi, chính là vì thời gian quá dài, đạo tâm sụp đổ, tâm chết như đèn tắt. Hơn nữa, nơi này không có linh khí trời đất chống đỡ, đa số người vào đây được một thời gian đều không chịu được sự giày vò của nội tâm, cuối cùng đã tạo hóa.”  

“Từ lúc bọn ta tiến vào, thần hồn của những Tiên nhân tay cầm xích sắt kia đều  tiêu tan rồi, nhưng bọn họ lại là Tiên nhân chân chính, Tiên thể bất diệt.”  

“Bọn họ lấy thân thể làm trận, trấn áp Độc Phong, hoặc nói là trấn áp ma đầu trong Độc Phong. Bọn họ tiêu hao lực Tiên thể để trấn áp ma đầu, tổng cộng có chín đại Tiên nhân thượng cổ, đây đều là người chúng ta kính trọng…”  

Nghe vậy, cả người Dương Bách Xuyên và Nguyên Vô Thường đều chấn động, thầm nói: “Quả nhiên là Tiên nhân chân chính.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play