Bây giờ nghĩ kỹ, anh cảm thấy sau này mình sẽ ngày càng bận rộn, nói không chừng ngày nào đó anh đi xa dẫn tới nhà họ Liễu hết hàng, như vậy thì không tốt, cũng không phải kế lâu dài.  

Vì thế, Dương Bách Xuyên nghĩ ra một cách, anh có thể kéo Liễu Sơn Hải cùng kiếm tiền đúng không?  

Hiện giờ Công ty Vân Kỳ đã có nền móng, sản xuất rượu Cố Nguyên thành công, mà đan Trú Nhan cũng có thể sản xuất hàng loạt, chi bằng anh giao đan Trú Nhan cho Lưu Tích Kỳ sản xuất, vậy thì nhà họ Liễu không cần lo lắng về vấn đề nguồn cung nữa.  

Hai bên có thể hợp tác sâu hơn, cũng xem như là anh báo đáp ân tình hồi trước của Liễu Sơn Hải.  

Thế là Dương Bách Xuyên lập tức gọi điện cho Liễu Sơn Hải.  

Cuộc gọi được kết nối, tiếng cười sang sảng của Liễu Sơn Hải vang lên: "Ha ha, Bách Xuyên à, chờ một cuộc điện thoại của cháu khó thật đấy!"  

Dương Bách Xuyên nghe thấy câu nói đùa của Liễu Sơn Hải, ít nhiều gì cũng hơi lúng túng. Dù sao cũng là anh không hồi âm, không liên lạc với người ta, anh nghe ra Liễu Sơn Hải có ý trách móc trong điện thoại.  

Anh vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi chú Liễu, cháu cũng mới trở về hai ba ngày thôi, có điều cứ bận chuyện nọ chuyện kia nên hôm nay mới gọi lại cho chú. Cháu đang định tìm chú để xin lỗi đây. Bây giờ chú đang ở công ty sao? Cháu đến tìm chú nhé?"  

Liễu Sơn Hải ở đầu dây bên kia nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn, không trách anh nữa. Ông ta mỉm cười đáp: "Hôm nay chú ở nhà, cháu đến thẳng đây đi, chú ở nhà chờ cháu, vừa hay dùng bữa luôn. Từ khi Linh Linh đi, cháu không đến nhà chú nữa."  

Nghe Liễu Sơn Hải nhắc tới Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên cũng hơi nhớ cô.  

Dương Bách Xuyên rất cảm kích Liễu Linh Linh và ba cô Liễu Sơn Hải. Hồi ấy anh điều chế ra đan Trú Nhan, ba con Liễu Sơn Hải đã giúp anh tiêu thụ, khoản tiền đầu tiên cũng là ông ta chuyển cho.  

Mặc dù đan Trú Nhan không lo đầu ra, nhưng chuyện gì cũng vạn sự khởi đầu nan.  

Vì vậy có thể nói đối với Dương Bách Xuyên, sự hỗ trợ của nhà họ Liễu chính là ân tình. Thậm chí căn nhà anh đang ở cũng là Liễu Sơn Hải tặng.  

Huống chi anh và Liễu Linh Linh còn là bạn cùng lớp, giữa hai bên còn có mối quan hệ mập mờ.  

Hồi trước Liễu Linh Linh từng ám chỉ cô thích anh, sao anh lại không biết chứ.  

Có điều lúc đó Dương Bách Xuyên không nghĩ đến chuyện này, bởi vì Liễu Linh Linh từng nói muốn xuất ngoại, mà anh thì đang ở giai đoạn tốt nghiệp, không có gì ổn định.  

Nhưng bây giờ khác rồi, tu vi của đã thăng cấp, anh có nhà, có việc làm...  

Dương Bách Xuyên miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã lái xe đến nhà họ Liễu.  

Từ xa anh đã trông thấy quản gia nhà họ Liễu là bác Phúc đứng chờ ở cổng, điều này làm anh rất cảm động. Bất kể có phải là vì lợi ích hoặc điều gì khác hay không, nhà họ Liễu vẫn đối xử với anh rất tốt, rất lễ độ.  

Dương Bách Xuyên xuống xe, vội vàng đi tới nói: "Bác Phúc, sao bác lại đích thân ra đây?"  

Dương Bách Xuyên gọi "bác Phúc" làm ông cụ rất vui vẻ, liên tục nói đó là việc nên làm, sau đó trò chuyện xã giao vài câu rồi dẫn Dương Bách Xuyên vào nhà.  

Nhà họ Liễu không có gì thay đổi, vẫn lớn như vậy.  

Thật ra Dương Bách Xuyên rất thèm muốn một ngôi biệt thự thế này, thầm nghĩ hay là mình bán đan dược trong hội đấu giá lần này rồi mua một căn?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play