Tất nhiên Bao Nghĩa Thục biết lý do, chắc chắn là đối 

phương không thỏa mãn được Vạn Linh Thánh Mẫu nên bị đuổi ra ngoài. 

"Hừ... Thằng nhãi nhà ngươi vào đó cũng đừng mơ có quả ngon mà ăn." Người này hừ lạnh rời đi. 

Bao Nghĩa Thục cũng hừ lạnh một tiếng, lấy ra một viên đan Hợp Hoan mà Hứa Nguyễn đưa cho rồi nuốt xuống. Tức thì y cảm thấy trong cơ thể trào lên một luồng nhiệt, y nở nụ cười đi vào nội điện với sắc mặt đỏ bừng. 

"Thánh Mẫu, Tiểu Bao Tử cầu kiến." Bao Nghĩa Thục nhẹ giọng nói, đứng trước một chiếc giường lớn màu hồng nhìn Vạn Linh Thánh Mẫu ở phía sau màn lụa. 

"Ha ha, vừa đuổi Bạch Cốt đi thì thằng nhãi ngươi lại tới. Lẽ nào ngươi không sợ bản tôn lấy ngươi xả giận?" Vạn Linh Thánh Mẫu cất giọng âm u nói. Thật ra sau khi nhìn thấy Bao Nghĩa Thục, tâm trạng của nàng ta cũng khá hơn đôi chút. Bởi vì chưa kể Bao Nghĩa Thục song tu ra sao, chỉ riêng ngoại hình cũng đủ khiến bất kỳ một nữ nhân nào nhìn thôi cũng thấy rung động rồi. 

Cho nên bà ta đối xử với Bao Nghĩa Thục khá dịu dàng. 

Bao Nghĩa Thục nịnh nọt: "Chỉ cần có thể giúp Thánh Mẫu vui lên, Tiểu Bao Tử cam tâm tình nguyện trở thành bao cát xả giận cho Thánh Mẫu" 

Vạn Linh Thánh Mẫu nằm trên giường lớn ngoắc ngón tay: "Chỉ có thằng nhãi ngươi khéo ăn nói. Đến đây..." 

Bao Nghĩa Thục nhếch môi cười đi tới... Lúc này, lực lượng của đan dược trong cơ thể y đã phát tác, hóa thành củi khô bén lửa. 

Tức thì từng tiếng thở dốc ồm ồm vang lên, Bao Nghĩa Thục sốt sắng nhào tới, lực lượng của đan dược trong cơ thể bùng phát đến mức độ y không thể áp chế được. 

Nếu là ngày thường, Tiểu Bao Tử sẽ cẩn thận từng li từng tí bò đến bên cạnh Vạn Linh Thánh Mẫu. Nhưng hôm nay thật sự là vã quá rồi, y nhào tới Vạn Linh Thánh Mẫu như sói đói.... 

Mà hành động của Tiểu Bao Tử ngày hôm nay cũng khiến Vạn Linh Thánh Mẫu ngây người, chẳng những bà ta không giận mà ngược lại còn có chút hưng phấn. 

Không lâu sau, từng đợt âm thanh hoan ái vang lên... 

Bên ngoài đại điện, tên họ Dương nào đó câu được câu chẳng trò chuyện với hai thị nữ canh cửa, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua nửa ngày. 

Bao Nghĩa Thục vẫn chưa ra ngoài, tên họ Dương nào đó không chỉ không lo lắng mà ngược lại còn hoàn toàn yên tâm. Thời gian Bao Nghĩa Thục ở bên trong càng dài chứng tỏ xác suất Vạn Linh Thánh Mẫu trúng độc càng lớn, đây là chuyện tốt. 

Lại thêm hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc cửa đại điện cũng mở ra, Bao Nghĩa Thục sắc mặt tiều tụy, lảo đảo đi ra ngoài. Khi nhìn thấy sư phụ Hứa Nguyên, y mỉm cười nói nhỏ: "Thưa sư phụ, con may mắn không làm nhục sứ mệnh, tâm trạng của Thánh Mẫu rất tốt, đồng ý không tính toán chuyện tổn thất ba mươi Đại Thừa Đại viên mãn lần này. Thánh Mẫu đang chờ người trong đại điện đấy ạ, người vào ngay đi, Thánh Mẫu triệu kiến người. 

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Đồ nhi vất vả rồi, mau về nghỉ ngơi đi." 

Tất nhiên tên họ Dương nào đó đã nhìn ra Bao Nghĩa Thục túng dục quá độ. 

"Khụ khụ... Sư tôn, lần sau người có thể tìm cho đệ tử ít đan dược được không? Đan dược này rất lợi hại, Thánh Mẫu rất hài lòng về biểu hiện của đồ nhi." Mặc dù Bao Nghĩa Thục đi đường cũng lảo đảo, nhưng vẫn mở miệng xin đan dược. 

Dương Bách Xuyên mừng thầm, chỉ thiếu điều nói một câu "thằng nhãi nhà ngươi dùng thêm mấy viên sẽ lên chầu trời đấy". Nhưng hiện tại hắn đang sắm vai Hứa Nguyên, nghe thấy yêu cầu của Bao Nghĩa Thục thì nghiêm túc nói: "Đồ nhi cứ yên tâm, tuy đan dược này rất quý, nhưng vì tương lai của con, vi sư sẽ nghĩ cách kiếm cho con mấy viên." 

Bao Nghĩa Thục mừng rỡ: "Vậy thì cảm ơn sư tôn" Y nhớ lại vẻ điên cuồng của Vạn Linh Thánh Mẫu ở một giây trước và biểu cảm bị mình chinh phục ở ngay giây sau, tâm trạng vô cùng sảng khoái. 

"Được được, con mau về nghỉ ngơi đi... Vi sư đi bái kiến Thánh Mẫu trước đây." Nói xong Dương Bách Xuyên lập tức đi vào đại điện. 

Hiện tại hắn rất muốn đi gặp Vạn Linh Thánh Mẫu, trong đầu đã tưởng tượng ra hình ảnh lão yêu bà Vạn Linh Thánh Mẫu bị mình trấn áp. Bao Nghĩa Thục đã hoàn thành sứ mệnh, hắn không muốn lãng phí thời gian, lỡ như Vạn Linh Thánh Mẫu phát hiện ra vấn đề thì không còn cơ hội ra tay nữa. 

Đan dược mà hắn luyện chế, hắn ắt có cách kiểm soát. Sau khi bỏ thêm nước Sinh Mệnh, một khi hắn kích hoạt trước mặt Vạn Linh Thánh Mẫu thì dược lực mới phát tác, nhưng chỉ sợ có chuyện chẳng may. 

Cho nên hắn phải vội vàng đi vào. 

Thật ra cả Bao Nghĩa Thục lẫn lão yêu bà Vạn Linh Thánh Mẫu đều trúng độc, nhưng không kích hoạt nước Sinh Mệnh thì dược lực sẽ không phát tác. 

Sau khi vào trong đại điện, Dương Bách Xuyên đóng cửa lại, đồng thời đặt một kết giới. 

Nơi này là tiền điện của điện Vạn Linh. 

Dương Bách Xuyên vừa mới đặt xong kết giới thì thấy Vạn Linh Thánh Mẫu từ hậu điện đi ra, mặt đỏ hây hây. 

Tên họ Dương nào đó thầm mắng lão yêu bà lẳng lơ. 

Trong lòng mắng thì mắng, nhưng hiện tại hắn đang sắm vai Hứa Nguyên - trưởng lão của thánh địa Vạn Linh. Khi chưa kích hoạt nước Sinh Mệnh, hay nói chính xác hơn là trước khi xác định Vạn Linh Thánh Mẫu trúng độc, ngoài mặt cần làm gì thì hắn vẫn phải làm. 

Sau khi nhìn thấy Vạn Linh Thánh Mẫu đi ra, hắn chắp tay hành lễ: "Bái kiến Vạn Linh Thánh Mẫu." 

"Được rồi, không cần hành lễ nữa. Tiểu Bao Tử đã nói với ta chuyện kia, ngươi còn sống trở về là tốt rồi. Chắc chắn tên tiểu tặc Dương Bách Xuyên đã gặp kỳ ngộ nào đó ở dãy núi Vân Lôi, nếu không thì làm sao hắn có thể dẫn mấy vạn yêu tu ra ngoài? 

Mà này, Dương Bách Xuyên ra khỏi dãy núi Vân Lôi thật sự dẫn theo mấy vạn yêu tu cấp bậc Phi Thăng cảnh thật à?" Vạn Linh Thánh Mẫu không tin chuyện này. 

"Thánh Mẫu minh giám, đúng là bên cạnh Dương Bách Xuyên có vô số đại yêu Phi Thăng cảnh. Lúc đó, sau khi chúng ta phát hiện hắn ra ngoài, tất cả mọi người đều xông tới. Kết quả là thằng nhãi kia dẫn theo mấy vạn đại yêu, vừa chạm mặt đã giết sạch một trăm năm mươi đệ tử Đại Thừa đại viên mãn của năm thánh địa chúng ta. Nếu không phải lúc đó ta chạy nhanh thì e là không được gặp Thánh Mẫu nữa... 

Π 

Dương Bách Xuyên nói nửa thật nửa giả, nhưng không nói cụ thể có bao nhiêu đại yêu Phi Thắng cảnh. 

Mà đây lại là điều Vạn Linh Thánh Mẫu muốn biết. 

Vạn Linh Thánh Mẫu nhíu mày, từ trên chủ tọa đứng dậy, đi từng bước về phía Dương Bách Xuyên, cất tiếng hỏi: "Ta cần biết bên cạnh hắn rốt cuộc có bao nhiêu đại yêu Phi Thăng cảnh." 

Dương Bách Xuyên nhìn lão yêu bà từng bước đi tới, nói thật là trong lòng hơi căng thẳng. Nhưng hắn biết hiện tại mình không có đường lui, lại nghĩ lão yêu bà đã trúng độc, hơn nữa trong không gian bình Càn Khôn của hắn còn có đám đại yêu Tử Hoàng, cho nên không cần phải sợ bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play