May mà chuyên gia dưới lòng đất Chuột Vương đã phát hiện ra.  

Sau đó, Chuột Vương dẫn đường đưa hắn vào thẳng địa cung.  

Lần này Dương Bách Xuyên không cho các tu sĩ cấp bậc Đại Thừa xuống dưới, mà để bọn họ canh gác bên ngoài đề phòng có sự cố xảy ra.  

Mặt khác, hắn đoán có lẽ trong địa cung có lão tổ Thái Huyền Tông tọa trấn, đó là cao thủ, cho dù yêu tu cấp bậc Đại Thừa xuống đánh nhau với cao thủ Phi Thăng cảnh đại viên mãn cũng không giải quyết được gì.  

Dương Bách Xuyên dẫn theo thú Vân Lôi Quốc Bảo và mấy Thiên Yêu như Tử Hoàng tiến vào động ngầm.  

Chuột Vương đi trước dẫn đường, đào một cái hang to trên mặt đất thông tới ma đàn.  

Quả nhiên sau vài trăm mét, bọn họ phát hiện ra một thông đạo được xây bằng đá xanh.  

Cả nhóm bay về phía trước. Mấy phút sau, bọn họ xuất hiện trong một không gian rộng lớn khác.  

Một không gian rộng bằng sân bóng rổ, từ nơi này nhìn thấy một biển người đông nghịt.  

Coi bộ có ít nhất hơn ba vạn người.  

Tất cả đều là tu sĩ Độ Kiếp, hiển nhiên những người này là tế phẩm.  

Lúc này, hơn ba vạn người đứng thành một vòng tròn.  

Ở giữa là một hồ máu rộng trăm mét, cách một đoạn có một nhóm, đứng thành một trăm linh tám nhóm.  

Bao quanh hồ máu là một trăm linh tám rãnh máu, mà những người này nhảy bùm bùm xuống như sủi cảo, còn chưa kịp kêu đã bị hòa tan trong hồ máu.  

Thấy hồ máu sắp đầy, Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, trong lòng chấn động: "Cứu người! Mau cản bọn họ nhảy vào hồ máu!"  

Dương Bách Xuyên dẫn đầu bay tới...  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã phóng thần thức qua đó. Trước tiên hắn phải cứu đệ tử Vân Môn...  

Sau khi thần thức cường đại phóng ra, cuối cùng Dương Bách Xuyên thở dài, Hắn nhìn thấy những gương mặt vô cùng quen thuộc... Ba đồ đệ Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân, Võ Kiếm đều đang ở đây. Ở một bên khác hắn cũng nhìn thấy ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên, còn nhìn thấy người của tông môn võ đạo. Có người của Thiếu Lâm, Nga Mi... cũng có một số đệ tử Vân Môn...  

Dương Bách Xuyên không kịp nghĩ nhiều, lập tức vung tay thu ba đồ đệ và ông ngoại vào trong không gian bình Càn Khôn.  

Lúc này vẫn có các tu sĩ xếp hàng phía trước nhảy bùm bùm vào hồ máu, chỉ trong nháy mắt đã có một trăm linh tám người nhảy vào hồ máu.  

Dương Bách Xuyên thấy có năm đệ tử Vân Môn trong số đó.  

Hắn gầm lên, thần thức bao phủ ba vạn người, muốn đưa bọn họ vào không gian bình Càn Khôn.  

Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên: "Tiểu tặc dám phá hỏng đại kế của lão phu. Chết đi!"  

Tức thì một lực lượng khổng lồ bao phủ Dương Bách Xuyên, cắt đứt thần thức của hắn.  

Tiếp đó, một bàn tay khổng lồ tóm lấy hắn.  

"Quốc Bảo..." Dương Bách Xuyên hét to. Lúc này hắn không có thời gian đối phó với bàn tay khổng lồ này, hơn nữa hắn cảm thấy mình không đỡ nổi.  

Bởi vì lực lượng mà nó phát ra quá mạnh, khiến hắn kinh hồn bạt vía.  

Chắc chắn chủ nhân của bàn tay khổng lồ này chính là lão tổ Thái Huyền Tông, cường giả Phi Thăng cảnh đại viên mãn.  

"Gừ...”  

Roẹt!  

Thú Vân Lôi Quốc Bảo gào rống, bay lên chắn trước Dương Bách Xuyên, đồng thời giơ móng vuốt phóng một tia sét vào bàn tay khổng lồ.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ nặng nề, bàn tay khổng lồ này bị lực Lôi Điện của thú Vân Lôi đánh nát.  

Dương Bách Xuyên liếc nhìn, trên hồ máu đột nhiên xuất hiện một lão giả mặc áo bào đen, mà thú Vân Lôi Quốc Bảo đã bay lên, xông thẳng về phía lão giả mặc áo bào đen, hoặc nói là Thái Huyền Tông.  

Lúc này, đám đại yêu Tử Hoàng đã thi pháp bày kết giới trên hồ máu, rốt cuộc cũng ngăn được tu sĩ còn lại tiếp tục nhảy vào hồ máu.  

Tất cả tu sĩ đều đã mất nhận thức, ở trong trạng thái ngơ ngẩn.  

Sau khi bày kết giới ở hồ máu, huyết quang dừng tỏa ra. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play