Tử Hoàng đã nói không nắm chắc thì ba người kia lại càng không.  

Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với Chuột vương: “Ngươi quay về Vân Môn tiên cảnh một chuyến, mời quốc bảo thú Vân Lôi và Chồn Nhi tới đây, trước mắt không thể chờ đợi thêm được nữa, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể quốc bảo Vân Lôi có thể ra trận.”  

Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, ánh mắt đám Tử Hoàng đều sáng lên, đương nhiên bọn họ biết quốc bảo thú Vân Lôi là cao thủ của cả Vân Môn tiên cảnh, nếu như có quốc bảo ra tay, đối phó với Phi Thăng đại viên mãn sẽ không thành vấn đề.  

“Rõ, thuộc hạ lập tức đi ngay.” Chuột vương đáp.  

Dương Bách Xuyên gật đầu: “Cầm lấy ngọc giản hình ảnh của ta, nếu không chưa chắn quốc bảo và Chồn Nhi sẽ nghe lời ngươi.”  

Nói xong, Dương Bách Xuyên đưa miếng ngọc giản có hình ảnh của mình cho Chuột vương: “Những lời ta muốn nói đều đã có trong ngọc giản, đưa cho quốc bảo và Chồn Nhi là được, tốc độ nhanh hết sức có thể, trong vòng ba ngày, ngươi cần phải đưa được Chồn Nhi và quốc bảo tới trước mặt ta.”  

“Thánh chủ yên tâm, nhất định sẽ xong trong ba ngày.” Dứt lời, Chuột vương biến mất ngay tại chỗ.  

Dương Bách Xuyên chưa vội xuống vực sâu, hắn đợi sau khi Chuột vương mang quốc bảo và Chồn Nhi tới rồi xuống cũng chưa muộn, Dương Bách Xuyên để Thanh Ngưu dẫn người đi quét sạch Thái Huyền Tông, nếu như đã hủy diệt một môn phái thì đương nhiên sẽ không bỏ qua quét dọn chiến trường, có thiên tài địa bảo gì có thể dùng thì lấy hết.  

Toàn bộ Thái Huyền Tông, không tính những người dưới vực sâu, thế lực bên trên bao gồm cả tông chủ Vạn Quang Hiên đều đã bị diệt sạch, những đệ tử chạy thoát tu vi đều không cao, chẳng uy hiếp gì được tới Dương Bách Xuyên, hắn cũng không định đuổi giết đám đệ tử này.  

Dù sao thì Thái Huyền Tông xem như bị diệt một nửa.  

Nửa còn lại đang ở dưới vực sâu.  

Đợi cao thủ quốc bảo thú Vân Lôi tới, hắn sẽ dẫn chúng yêu xuống, một lần diệt gọn…  

…  

Ngày thứ ba, Chuột vương mang quốc bảo thú Vân Lôi và Chồn Nhi tới trước thời hạn.  

“Chi chi…”  

“Grào…”  

Chồn Nhi hóa thành tia sáng màu vàng, vui vẻ nhảy trên bả vai Dương Bách Xuyên.  

Thú Vân Lôi cũng vui mừng đi vòng quanh Dương Bách Xuyên.  

Đợi Dương Bách Xuyên thân thiết với bọn chúng xong mới lên tiếng: “Quốc bảo, dưới này có một tên biến thái vô cùng cường đại, giao cho ngươi đối phó có được không?”  

“Gào…”  

Quốc bảo thú Vân Lôi nhỏ giọng gào ý chỉ không thành vấn đề.  

“Chi chi chi…”  

Chồn Nhi há miệng kêu chi chi, tỏ ý mình cũng muốn giúp đỡ.  

Dương Bách Xuyên lại cười: “Đợi lát nữa xuống phía dưới, ngươi liên thủ với quốc bảo giết kẻ địch.”  

“Chi chi..” Chồn Nhi gật đầu đầy vui vẻ.  

Sở dĩ, Dương Bách Xuyên để Chuột vương mang Chồn Nhi đến, là bởi vì quốc bảo rất thân thiết và nghe lời Chồn Nhi, mà Chồn Nhi lại nghe lời hắn, xem như là bắc cầu, hơn nữa Chồn Nhi cũng có thiên phú thần thông ở những nơi nguy hiểm, sự thật chứng minh Chồn Nhi có thể giúp ích được rất nhiều.  

Dương Bách Xuyên không để nghé con qua đây, dù sao thù Vân Môn tiên cảnh vẫn cần phải bảo vệ.  

Theo hắn thì đối phó với một Phi Thăng đại viên mãn có quốc bảo thú Vân Lôi là đủ rồi.  

Lão đầu đã từng nói, thực lực của quốc bảo sâu không lường được, đối đầu với Phi Thăng đại viên mãn sẽ không thành vấn đề.  

“Xuống vực sâu…”  

Dương Bách Xuyên hạ lệnh cho ba nghìn yêu tu bay xuống dưới, hướng về phía vực sâu không thấy đáy.

Có quốc bảo thú Vân Lôi tham gia, đồng nghĩa với việc trong đội ngũ có cao thủ áp trận, mặc dù Dương Bách Xuyên không thú Vân Lôi lợi hại tới đâu, nhưng lão đầu đã đánh giá thì sẽ không sai, vậy nên Dương Bách Xuyên cũng khá yên tâm.  

Nhìn thì có vẻ như vực sâu vô tận nhưng thật ra cũng chỉ có một vạn mét, với Dương Bách Xuyên và đám đại yêu mà nói thì chút này chẳng là gì cả. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play