Đầu nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên đang chuẩn bị khom người hành lễ, gọi một tiếng đại sư huynh, không ngờ đại sư huynh Vân Trường Sinh đang đứng cách đó mười mét đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên quýnh lên, đây không phải là tổn thọ hắn sao?  

Nào có sư huynh lại quỳ sư đệ, có quỳ thì cũng là tiểu sư đệ quỳ xuống trước đại sư huynh mới phải.  

“Sư…sư tôn…là người sao?”  

Vân Trường Sinh xúc động nói, lúc này Dương Bách Xuyên mới phản ứng kịp, hóa ra sư huynh đã sớm phát hiện sư tôn đang ở trên người hắn, cái quỳ này là cho lão đầu chứ không phải cho tiểu sư đệ hắn.  

“Ôi…đồ nhi đứng lên đi, là vi sư.” Giọng Vân Thiên Tà cũng mang theo chút than thở.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên giọng lão đầu vang lên, không phải trong đầu hắn mà là nói bằng giọng mà cả ba người đều có thể nghe thấy, nhưng sư phụ cũng không hiện nguyên thần ra.  

Dương Bách Xuyên biết, thần hồn của lão đầu không thể rời khỏi nguyên thần của hắn nên không thể hiện ra được.  

“Sư tôn…Hức…”  

Ngay sau đó, đường đường là thánh chủ một phương nhưng Vân Trương Sinh lại kêu lên một tiếng sư tôn rồi òa khóc giống như một đứa trẻ.  

Mặc dù không biết trước kia quan hệ giữa đại sư huynh và lão đầu như thế nào, nhưng nhìn đại sư huynh xúc động khóc lớn, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, quan hệ hai người rất thân thiết.  

Dương Bách Xuyên thấy nguyên thần của mình đang run nhẹ, rõ ràng là lão đầu cũng không bình tĩnh, dù sao thì sư đồ gặp được nhau quả thật là không dễ dàng.  

Lão đầu không biết vì sao sau khi chết thì tàn hồn chui vào trong bình Càn Khôn rồi rơi xuống Trái Đất, năm đó nếu hắn không đi công viên, chó lông vàng của Triệu Nam không bị đuối nước, hắn không xuống nước để cứu chó thì cũng sẽ không phát hiện ra bình Càn Khôn…Có lẽ lão đầu vẫn đang mắc kẹt bên trong bình Càn Khôn vây trong đám rong bèo ở công viên, không nhìn thấy ánh mặt trời.  

Nếu như hắn không phát hiện, e là lão đầu sẽ bị nhốt trong đó mãi mãi…  

Thế nên, hôm nay thầy trò gặp nhau là điều vô cùng đáng quý.  

Khó trách lão đầu cũng không bình tĩnh.  

Một lúc sau mới nghe lão đầu trầm giọng trách mắng: “Được rồi, đừng có gào nữa. Ta cũng đâu phải chết rồi. Nam nhi đầu đội trời chân đạp đất khóc cái gì mà khóc.”  

Vân Trường Sinh nghe lão đầu rống thì mới ngừng khóc, hắn đứng dậy: “Sư tôn, hơn vạn năm trước mất đi liên lạc với người, bên phía đảo Tán Tiên cũng không truyền tin tới, thế nên con mới tới Tán Tiên Đảo xem thử, kết quả nhận được tin sư tôn bỏ mạng ở Tiên Giới...  

Con và sư đệ, sư muội đều không tin, hơn sáu nghìn năm trước, nhị đệ và tiểu sư muội đã phi thăng lên tiên giới để tìm người, con ở lại Tu Chân Giới đợi tin tức, đã mấy nghìn năm trôi qua, sư tôn, đệ tử rất nhớ người…”  

Lúc này, Dương Bách Xuyên không lên tiếng, chỉ làm người đứng xem, nghe sư huynh và lão đầu tâm sự tình thầy trò, dần dần hiểu ra một số chuyện.  

Về việc lão đầu rơi xuống rồi tàn hồn tiến vào bình Càn Khôn, thật ra hắn cũng rất muốn biết, bây giờ sư huynh nhắc tới, hắn vểnh lỗ tai chuẩn bị nghe…  

Lão đầu thở dài một tiếng: “Sự tình năm đó của vi sư không phải là chuyện mà các con có thể xen vào, hai sư đồ ta còn có thể gặp lại cũng là nhờ có tiểu sư đệ của con, nếu không có thằng bé, sợ là cả đời này chúng ta cũng không thể…”  

Vân Thiên Tà sụt sịt, dừng một lúc rồi hỏi: “Con tội gì mà phải áp chế tu vi không phi thăng…Thế này đi, con phi thăng, đi Tiên Giới tìm sư đệ Tinh Thần Tử và sư muội Tử Hà, chớ để hai đứa nó nghe ngóng chuyện cú sư phụ nữa, tránh dẫn họa vào thân.”  

Ngoài ra vi sư còn có một việc muốn giao cho con, sau khi tới Tiên Giới, đi giúp vi sư làm việc…”  

Lão đầu còn chưa nói xong thì Vân Trường Sinh đã ngắt lời: “Nhưng tình huống hiện tại của người...” Con vẫn nên ở lại đây phụng dưỡng người thì hơn.  

Dương Bách Xuyên biết, đại sư huynh cũng nhìn ra trạng thái hiện tại của sư phụ là tàn hồn, huynh ấy rất quan tâm, không muốn rời xa lão đầu.  

Vân Thiên Tà đáp: “Không cần lo lắng cho vi sư, hiện tại vi sư chỉ là tàn hồn nhưng có tiểu sư đệ của con bảo hộ, sẽ không xảy ra chuyện.”  

“Tiểu sư đệ đã đắc tội với ngũ đại thánh địa, con sợ...” Vân Trường Sinh không nói hết nhưng ý tứ rất rõ ràng, kẻ địch của Dương Bách Xuyên ở Tu Chân Giới quá mạnh, chỉ thiếu nói thẳng ra là sư đệ không bảo vệ được.  

“Haha, chuyện này không phải lo, mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, sư đệ con có thể đối phó được, nếu đồ đệ của Vân Thiên Tà ta không đối phó được đám thánh chủ của Tu Chân Giới, vậy chẳng phải chuyện cười hay sao.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play