Trong mười năm này, Dương Bách Xuyên đã tiến vào cảnh giới Vong Ngã.  

Trong khu thứ nhất của rừng Ngộ Đạo, hắn xem một mạch từ đầu cho tới Phi Thăng cảnh.  

Ngoại trừ Phi Thăng cảnh mà tạm thời hắn chưa đạt đến ra, mỗi cảnh giới khác hắn đều có sự lý giải sâu sắc...  

Trong mười năm, cảnh giới của Dương Bách Xuyên đã tăng vọt, cảnh giới đạt đến cấp bậc Đại Thừa hậu kỳ.  

Có thể nói là hắn nhận được ích lợi không nhỏ.  

Sau khi xem những điều tâm đắc trong tu luyện Phi Thăng cảnh, hắn cũng có suy nghĩ rõ ràng hơn về phương hướng tu luyện sau này.  

Mặc dù tu vi không tăng, nhưng tâm cảnh mở mang là điều đáng quý.  

Chỉ cần sau này hắn hấp thu linh khí trời đất, thì tu vi theo kịp không phải là vấn đề.  

Dương Bách Xuyên lĩnh ngộ suốt mười năm mới tỉnh lại.  

Hắn không định vào khu thứ hai lĩnh ngộ pháp tắc, mà chuẩn bị ra ngoài xem thế nào.  

...  

Trong mười năm, ba trăm đại yêu Tôn Vương có hơn mười đại yêu đạt đến cấp bậc Thiên Yêu.  

Sớm nhất là Tử Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu và Chuột Vương lần lượt đạt đến cấp bậc Thiên yêu, ngoài ra còn một số Tôn Vương có thiên phú tốt cũng thành công bước vào Thiên Yêu trong mấy năm gần đây.  

Nói cách khác, hiện tại Vân Môn đã có nhân vật cấp bậc Phi Thăng cảnh, thật sự khiến Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng.  

Nhưng vẫn chưa đủ, hắn muốn cả ba trăm đại yêu đều bước vào cấp bậc Thiên Yêu.  

Đương nhiên sau khi ra ngoài hắn mới biết bởi vì mình lĩnh ngộ trong rừng Ngộ Đạo, nên đám Tử Hoàng vốn có thể tiến vào rừng Ngộ Đạo đều không dám quấy rầy hắn. Bằng không, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng với tu vi của bọn họ, sẽ càng có nhiều đại yêu hơn nữa thăng cấp.  

Mặc dù đa số tâm đắc tu luyện được ghi chép trong rừng Ngộ Đạo hướng tới đối tượng là người tu chân Nhân tộc, nhưng cảm ngộ tu luyện mà sư phụ để lại là cảm ngộ về đại đạo, về trời đất, vì vậy Yêu tộc xem cũng có ích.  

Sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên lập tức ra lệnh cho đám Tử Hoàng và Lục Yên Chi vào trong rừng Ngộ Đạo lĩnh ngộ, tu luyện. Chỉ có người được lợi vừa mới đi ra từ rừng Ngộ Đạo như hắn mới biết những lĩnh ngộ trong rừng Ngộ Đạo có lợi với tu sĩ nhường nào.  

Mặt khác, các đại yêu dưới cấp bậc Tôn Vương cũng có mấy tên bước vào cấp bậc Tôn Vương. Đối với Dương Bách Xuyên, đây là chuyện tốt.  

Nhưng có một điều khiến Dương Bách Xuyên hoang mang, đó là cho đến nay không có yêu tu nào có thiên kiếp. Theo lý thì yêu tu cũng có thiên kiếp, nhưng trong mười năm qua, ngoài Lục Yên Chi ra, không có yêu tu nào có thiên kiếp.  

Sau này Tử Hoàng mới nói cho hắn biết chuyện này liên quan đến hoàn cảnh sống của bọn họ.  

Đám yêu tu này đều trời sinh đất dưỡng trong Thái Hoang Tinh Hải, mà nguồn gốc của Thái Hoang Tinh Hải là một bộ phận của Yêu tộc trên Tiên giới, vào kỷ nguyên thượng cổ đã tách ra khỏi Tiên Giới đến Tu Chân Giới, tạo thành Thái Hoang Tinh Hải, có pháp tắc Thái Hoang khác với Tu Chân Giới. Do đó, có thể nói các yêu tu sinh ra trong Thái Hoang như bọn họ có nguồn gốc từ Tiên giới.  

Nói trắng ra là thân phận cao hơn sinh linh Tu Chân Giới một bậc, vì vậy Yêu tộc Thái Hoang không có thiên kiếp.  

Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ tới điểm này, nhưng đối với hắn thì đây là chuyện đáng mừng. Không có thiên kiếp tức là toàn bộ năm vạn Yêu tộc mà hắn mang từ Thái Hoang ra ngoài đều có thể sống, không bị vẫn lạc trong thiên kiếp.  

Hơn nữa, người ta có thân phận địa vị cao, chứng tỏ tiềm lực trong tương lai rất lớn. Các yêu tu này cấu thành quần thể Vân Môn Tiên Cảnh, nhất định sẽ để lại một nét bút huy hoàng tại Tu Chân Giới.  

Thời gian tu luyện trăm năm mới chỉ qua mười năm, vẫn còn chín mươi năm tu luyện, đủ cho ba trăm đại yêu Tôn Vương tiến hóa lên cấp bậc Thiên Yêu.  

Đối với yêu tu, Dương Bách Xuyên chỉ có bốn chữ: chăm chỉ tu luyện.  

Ngoài ra, còn có ba ma vương khiến Dương Bách Xuyên đau đầu.  

Đó là nghé con, con chồn và thú Vân Lôi Quốc Bảo.  

Những người khác trong Vân Môn Tiên Cảnh đều đang tu luyện, chỉ có ba đứa này túm tụm lại với nhau, kiên quyết không chịu tu luyện, ngày nào cũng gây họa cho các đại yêu, làm cho các đại yêu trong Vân Môn Tiên Cảnh khổ không thể tả.  

Có thú Vân Lôi Quốc Bảo cầm đầu, ngay cả Tử Hoàng cũng không thắng nổi. Về sau Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ, không ngờ Quốc Bảo lại là Phi Thăng cảnh đại viên mãn, là nhân vật cấp bậc thánh chủ ở Tu Chân Giới.  

Không có đại yêu nào dám đánh, mà có đánh cũng không thắng. Cộng thêm con chồn và nghé con, ba con gộp lại thành tổ hợp thần thú và dị thú thiên địa, quậy cho các đại yêu trong Vân Môn Tiên Cảnh sợ hãi.  

Sau khi Dương Bách Xuyên nghe các đại yêu tố cáo xong, hắn chuẩn bị đi trừng trị ba ma vương này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play