Chuột Vương nhìn Dương Bách Xuyên lắc lư kiếm sắc, hơi run rẩy nói: “Chủ… chủ nhân… bổn vương… ư không, ta đã thần phục chủ nhân rồi, ngươi sẽ không giết ta chứ?”  

Dương Bách Xuyên khinh bỉ nói: “Muốn giết ngươi thì một suy nghĩ của bổn chủ nhân là đủ, không cần dùng kiếm, đã bảo muốn mổ lấy thai cho ngươi rồi. À đúng rồi, mổ lấy thai chính là lấy đứa con trong bụng của ngươi… Mà cũng không đúng, là lấy Nữ hoàng trong bụng của ngươi ra ngoài.”  

“Bây giờ nàng ta không thể hấp thụ tinh huyết sức sống của ngươi, nếu như không mượn ngoại lực thì không thể ra được. Thế nào, ngươi không bằng lòng ư? Muốn để Nữ hoàng ở mãi trong bụng của ngươi sao?”  

“Không không không, thuộc hạ bằng lòng, xin chủ nhân ra tay nhẹ chút.” Chuột Vương nơm nớp lo sợ nói, lão ta nhìn ra được Dương Bách Xuyên là muốn mở cái động trên bụng của lão ta.  

Nhưng Chuột Vương cũng hết cách, bây giờ sinh tử của lão ta đều nằm trong tay của Dương Bách Xuyên, hơn nữa lão ta cũng không hy vọng Nữ hoàng ở mãi trong bụng.  

Nên lão ta chỉ đành cứng da đầu bảo Dương Bách Xuyên ra tay nhẹ chút.  

“Đừng nói thừa, mau nằm yên. Bổn chủ nhân ra tay có chừng mực, sẽ không đau…” Dương Bách Xuyên mất kiên nhẫn nói.  

Chuột Vương chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên.  

Dương Bách Xuyên giơ tay hạ kiếm, ánh sáng lạnh lướt qua trên da bụng của Chuột Vương.  

“A…”  

Chuột Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết.  

Dương Bách Xuyên bị tên này làm cho tức cười, đường đường Đại Yêu cấp Tôn Vương đại viên mãn lại sợ đau?  

Hắn dùng kiếm tất nhiên có chừng mực, chỉ là cắt da bụng của Chuột Vương để Nữ hoàng trong bụng lão ta ra ngoài.  

Chút đau đớn này đối với tu sĩ chỉ là đau đớn rách chút da thôi, không ngờ tên này đã phát ra tiếng kêu như giết lợn.  

Nhưng mà ngay sau đó Dương Bách Xuyên cũng hiểu ra, không phải Chuột Vương sợ đau, có thể sợ đau là phản ứng bản năng, nhưng lúc này là đau thật.  

Bởi vì sau khi kiếm của hắn cắt rách da bụng của Chuột Vương, ánh sáng màu tím đột nhiên bộc phát, mức độ chói lóa vô cùng nhức mắt, kèm theo khí tức mạnh mẽ không gì sánh bằng.  

Đây là Nữ hoàng trong bụng Chuột Vương ra đời rồi, cho nên Chuột Vương kêu thảm là vì nguyên nhân này.  

Nữ hoàng Ngũ Hành cách một thời đại đã niết bàn trở lại thế gian, quả thật là phải có chút động tĩnh mới đúng, cũng là bình thường.  

Ngay sau đó, trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên xuất hiện một ánh sáng màu tím nhức mắt chui ra khỏi bụng của Chuột Vương, một cục năng lượng màu tím to như cái chậu rửa mặt hiện ra.  

Cũng là quầng sáng màu tím, ánh sáng màu tím này còn tinh khiết hơn ánh sáng sau khi Chuột Vương tiến hóa, rõ ràng đây là huyết mạch cao cấp nhất của tộc chuột Ngũ Hành.  

Nữ hoàng trong bụng Chuột Vương ra đời rồi.  

Dưới cái nhìn chăm chú của Dương Bách Xuyên, ánh sáng tím này trôi nổi chui ra khỏi bụng Chuột Vương, rơi xuống mép giường ngọc.  

Ngay sau đó ánh sáng màu tím dần dần tản ra, một con chuột toàn thân màu tím đậm to bằng con chó con, ấn đường còn có phù văn do lông màu trắng tạo thành.  

Ngoại hình đúng là giống như con sóc lông dài.  

Dương Bách Xuyên nhìn Chuột Hoàng này, Chuột Hoàng cũng nhìn chằm chằm, đánh giá Dương Bách Xuyên.  

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên thấy mắt tam giác của Chuột Hoàng là màu đen xì, nhưng con ngươi lại là màu tím đậm, lấp lánh ánh sáng màu tím.  

Trong nháy mắt lóe qua hai tia màu tím, lại khiến cả người Dương Bách Xuyên run lên, đầu óc hơi choáng váng.  

“Hừ, nghiệp chướng.”  

Dương Bách Xuyên biết là xảy ra chuyện gì, hắn không ngờ Chuột Hoàng tím này vừa ra đời đã dám giở thủ đoạn với hắn.  

Ánh sáng màu tím lóe qua trong mắt nàng ta xông vào thẳng thần hồn, hắn đã biết nghiệp chướng này lại có ý đồ khống chế chủ nhân như hắn.  

Điều này khiến Dương mỗ phẫn nộ rồi, Chuột Hoàng tím từng dùng nước Sinh Mệnh, cho dù là thần thú đều nằm trong ý niệm khống chế của hắn. Trong lòng hắn chợt động, đã đánh tan ánh sáng màu tím chợt lóe lên trong con ngươi của Chuột Hoàng tím đang lao thẳng đến thần hồn của hắn, rồi lập tức dẫn động nước Sinh Mệnh.  

“A… chít chít… a chủ nhân tha mạng… nô gia không dám nữa…”  

Chuột Hoàng tím lập tức kêu thảm thiết, lặn xuống khỏi giường, lăn lộn trên mặt đất, bốn chân co rúm lại.  

“Chít… chủ nhân tha mạng… chủ nhân tha mạng….”  

Chuột Hoàng tím vừa lăn lộn trong đau khổ, vừa kêu thảm thiết, trong miệng lại vang lên một giọng nữ dễ nghe như tiếng chuông bạc.  

Mặt Dương Bách Xuyên lạnh lùng, không hề có ý dừng lại, tiếp tục dẫn động nước Sinh Mệnh, trong lòng hừ lạnh nói: “Nuốt nước Sinh Mệnh của tiểu gia rồi thì các ngươi chính là Tôn Ngộ Không, tiểu gia chính là Đường Tam Tạng niệm chú Kim Cô, cho dù tu vi của ngươi thông thiên cũng phải biến thành một con sâu nghe lời tiểu gia.”  

Sau mấy phút, lông mượt mà tỏa sáng khắp người Chuột Hoàng tím đều bị mồ hôi làm ướt sũng, dính hết lên người, nằm im không động đậy ở dưới đất, lúc này Dương Bách Xuyên mới dừng sự trừng phạt đối với Chuột Hoàng tím.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play