Chưa đầy nửa canh giờ, độc tố của Hùng Bất Nhị đã bị Lục Yên Chi hấp thu toàn bộ, Lục Yên Chi quay sang gật đầu với Dương Bách Xuyên rồi đi ra phía sau.  

Dương Bách Xuyên biết, lần này Lục Yên Chi thu hoạch không tệ, độc của Hùng Bất Nhị cần được tiêu hóa, sau đợt này, công kích độc hẳn là sẽ mạnh hơn rất nhiều.  

Dương Bách Xuyên mừng thay cho nàng.  

Sau khi Lục Yên Chi rời khỏi, Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt vô cùng kích động của Hùng Bất Nhị, hắn cười nói: “Đừng kích động, còn một bước cuối cùng nữa thì ngươi sẽ hoàn toàn khôi phục.”  

Dứt lời, hắn vung tay nhổ kim châm ra, sau đó lại cầm lên đâm xuống.  

Lần này, chỉ một cái phất tay của Dương Bách Xuyên đã thi triển là 108 kim châm.  

Kích thích bởi vì đây là cơ hội của Hùng Bất Nhị, dù sao cũng đã bệnh mười năm, vết thương do độc trên cánh tay của anh ta đã bị hoại tử nên hắn cần sức sống để phục hồi, 108 tám kim châm được Dương Bách Xuyên là để kích hoạt sức sống của cơ thể tập trung lại trên vết thương, chữa lành cánh tay bị hoại tử.  

Với Hùng Bất Nhị mà nói, thủ đoạn của Dương Bách Xuyên chẳng khác nào thần kỳ, hắn cảm nhận được rõ ràng sự sống đang sôi sục trong cơ thể, sau đó hội tụ trên miệng vết thương, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ hồi phục nhanh chóng.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên có thể sử dụng một giọt nước Sinh Mệnh để giải quyết vấn đề, hơn nữa, chỉ cần Hùng Bất Nhị uống vào thì hắn cũng có thể khống chế được sống chết của đối phương.  

Hắn có thể danh chính ngôn thuận, lấy cớ trị thương để Hùng Bất Nhị uống nước Sinh Mệnh mà không nghi ngờ, nhưng tới thời khắc cuối cùng, Dương Bách Xuyên lại thay đổi chủ ý, hắn không làm như vậy mà lựa chọn dùng châm cứu để sức sống trong cơ thể Hùng Bất Nhị tự chữa lành.  

Sở dĩ chưa cho Hùng Bất Nhị dùng nước Sinh Mệnh là bởi vì trong lòng Dương Bách Xuyên rất tán thưởng sự bền bỉ của hắn, người đàn ông này bị độc hành hạ mười năm, chịu đựng nỗi đau mà người thường khó có thể chịu đựng được, điều này khiến Dương Bách Xuyên rất kính phục.  

Với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn sinh lòng kính nể Hùng Bất Nhị, cũng là muốn kết giao bằng hữu, nếu như dùng nước Sinh Mệnh, khống chế sự sống chết của Hùng Bất Nhị, vậy thì sẽ mất đi sự vui vẻ của bạn bè.  

Hơn nữa, yêu tộc ở thành Vạn Yêu vô số, hắn muốn thu phục một tiểu đệ cũng không thiếu, chặng đường tu luyện dài không chỉ có gai góc, còn có bạn bè, thơ ca.  

Vì vậy hắn từ bỏ việc sử dụng nước Sinh Mệnh để khống chế Hùng Bất Nhị, hắn tin rằng mình có thể trở thành bạn bè với người này, hắn cần yêu tộc.  

Hơn nữa,  nước Sinh Mệnh chỉ có ba giọt, dùng một giọt sau chín ngày mới có thể tạo ra giọt thứ hai.  

Độc tố của Hùng Bất Nhị đã được hắn chữa khỏi, cũng đồng ý với điều kiện của hắn, Dương Bách Xuyên đã nghĩ xong nên đưa ra điều kiện gì, hắn không cần thiết phải dùng nước Sinh Mệnh.  

Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên thu châm lại.  

Độc tố của Hùng Bất Nhị đã hết hoàn toàn, vết sẹo cũng không có.  

Lúc này, Hùng Bất Nhị cảm nhận được áp lực đang chuyển động toàn cơ thể, không còn bị độc dày vò, hắn không nhịn được mà thở dài một hơi.  

Vành mắt cũng đỏ lên.  

Nghĩ đến sự khinh miệt mà hắn ta đã nhận được từ gia tộc mình trong mười năm qua, người đàn ông vạm vỡ như Hùng Bất Nhị cũng phải sụt sịt.  

Trước kia hắn ta là nhân tài trong tộc, thiếu tộc trưởng  danh xứng với thực, nhưng từ khi tới Vạn Hoa Cốc bị trúng độc ong biến dị, tu vi của hắn không thể tiến bộ thêm, thậm chí pháp lực còn tụt lùi.  

Ngày thường còn phải nhờ phụ vương giúp hắn ép độc, cộng thêm cánh tay bị phong ấn, dày vò tới chết đi sống lại.  

Trong nhiều năm, hắn ta đã từ một thiên tài trở thành kẻ vô dụng trong chính bộ tộc của mình.  

Bọn họ ở sau lưng hắn bàn tán, nói hắn xong đời rồi, là một đồ bỏ đi.  

Tất cả đều do độc ở cánh tay mang lại, hơn nữa từ ba năm trước đã bắt đầu có tộc lão đề nghị phế bỏ thân phận thiếu tộc trưởng của hắn, mọi người đều cho rằng một người đã trở thành đồ bỏ đi thì không gánh vác nổi trách nhiệm của tộc gấu đen.  

Vậy nên mới yêu cầu phế bỏ hắn, hơn nữa còn âm thầm đề cử một người anh em khác, tìm thời gian thích hợp để loại bỏ thiếu tộc trưởng phế vật như hắn.  

Nếu không phải phụ vương là lão tộc trưởng, cưỡng ép áp xuống, hắn sớm đã không còn là thiếu tộc trưởng nữa rồi.  

Hắn biết tất cả mọi chuyện...  

Nhưng dù cho hắn tức giận thì cũng không thể làm gì được, bởi vì hắn biết, nếu không thể chữa khỏi độc, tất cả những chuyện này sẽ thành hiện thực, sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị phế truất.  

Hiện tại hắn đã được chữa khỏi...  

Lúc này, Hùng Bất Nhị vô cùng biết ơn Dương Bách Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play