Thú Ngũ Hành, Thanh Ngưu, Lục yên Chi, Chồn nhỏ, đá Đả Tiên đều đóng vai trò là nhân viên của Yên Y quán, bọn họ sẵn sàng làm trợ thủ đắc lực cho Dương Bách Xuyên, các kệ hàng đã được chuẩn bị đầy đủ và chỉ chờ khách hàng nườm nượp kéo đến. Kết quả là trước của bày rất nhiều nhiều nước trà Mã Long, trong cửa tiệm thì vắng vẻ đến nỗi có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.  

Thú Ngũ Hành đang ngồi xổm ở cửa làm nhiệm vụ bảo vệ, cũng ngoảnh lại chán nản nói: “Chủ nhân, người nói xem, có phải toàn bộ đám yêu thú trong thành Vạn Yêu không có ai bị bệnh không? Yêu Y quán này của người xem như đã mở cửa công khai rồi, cũng đã ba ngày trôi qua nhưng không có một yêu thú nào đến xem bệnh cả!”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy Thú Ngũ Hành Thú dội gáo nước lạnh lên đầu mình, hắn tức giận đến mức muốn đánh người.  

Tên này không cần phải nhắc đến nỗi đau của người khác như thế chứ, rất đáng ghét.  

May mắn thay, Thanh Ngưu trừng mắt nói: “Tiểu Ngũ, ngươi đừng nói nhảm ngang ngược nữa, chỉ cần trên thế gian này có máu thịt, thậm chí là những sinh linh có bản thể thì đều sẽ sinh bệnh, điểm khác biệt có thể là sinh linh tu luyện bị bệnh khác với người phàm, bệnh của yêu tu đương nhiên không phải là bệnh bình thường, cần có Y sư mới có thể chữa được.  

Hơn nữa, theo ta được biết, mặc dù dãy núi Vạn Yêu có sản vật phong phú, thiên tài địa bảo ở khắp mọi nơi, nhưng thiên tài địa bảo thượng thừa thông thường đều sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt, một là nơi có khí độc bảo vệ, hai là nơi có hung thú cực kỳ lợi bảo vệ. Nếu muốn có được một món đồ nào đó, thông thường phải trả một cái giá rất đắt, vì vậy không thể tránh khỏi việc bị thương hay trúng độc gì đó.  

Vả lại, trước kia Yêu tộc thường xuyên bùng phát chiến tranh bởi vì tranh giành lãnh thổ, cho nên bị thương cũng là chuyện bình thường. Nếu bọn họ bị thương quá nặng thì không thể tự hồi phục bằng pháp lực của chính mình, rất cần phải chữa trị, dù sao Yêu tộc lại yếu thế về mặt y đạo, bọn họ rất cần Y sư am hiểu y đạo, nhưng đáng tiếc là Yêu tộc hoàn toàn không có Y sư.  

Điều này dẫn đến việc không biết bao nhiêu Yêu tộc luôn phớt lờ chuyện này, có thể khỏi thì tốt mà không được thì tự sinh tự diệt, không giống như các tu sĩ Nhân tộc, nếu bị thương hay trúng độc gì đó thì bọn họ còn biết đi tìm Y sư trước tiên. Cho nên Y sư là một ngành nghề vô cùng hiếm có đối với Yêu tộc.  

Về phần chúng ta mở cửa ba ngày mà không có ai vào, ta... ta cảm thấy không biết có phải là do hai câu đối của chủ nhân có hơi phóng đại quá không, ‘Trên chữa Thần thú’, câu này có hơi khoác lác đối với yêu tu... E hèm, chủ nhân à, thực ra ta chỉ nói sự thật thôi.”  

Thanh Ngưu thấy sắc mặt Dương Dương không tốt, vội vàng dừng lại, không dám nói tiếp.  

Lúc này, Lục Yên Chi nói: “Dương đại ca, huynh đừng lo lắng, chúng ta là tu sĩ, thời gian đối với tu sĩ là thứ không đáng giá nhất, đừng nói là ba ngày, thậm chí là ba trăm năm cũng không tính là gì, ta cảm thấy muốn làm được một chuyện gì đó đều cần có thời gian tích lũy và phải kiên trì.  

Thực ra, hai ngày nay ta cũng đã quan sát rồi, quả thực yêu tu đều trong trạng thái trông chờ, có lẽ bọn họ cho rằng câu đối của Dương đại ca huynh có khẩu khí quá lớn, bọn họ đích thật đang nghi ngờ chúng ta quá khoác lác. Nhưng cũng vì câu đối này, mà ba ngày qua, các tu sĩ trong thành Vạn Yêu đều đang bàn luận về Y quán của chúng ta, vô hình trung coi như là chúng ta đang làm công tác tuyên truyền.  

Có hàng triệu yêu tu trong thành Vạn Yêu, rất nhiều rất nhiều, mà nhờ bọn họ cũng coi như là một truyền mười, mười truyền một trăm... Sau khi Y quán được tuyên truyền, đương nhiên sẽ có yêu thú đến tìm chúng ta với thái độ muốn thử nghiệm xem thế nào, đến lúc đó, với kỹ năng y đạo của Dương đại ca sẽ cứu chữa được mấy yêu tu, nhờ vậy thì dĩ nhiên Y quán của chúng ta sẽ có yêu thú đến khám bệnh…”  

“Ta cảm thấy chủ mẫu nói hoàn toàn chính xác, ta vô cùng tán thành.” Đá Đả Tiên vẫn luôn khá im lặng hãy giờ thì lại là người đầu tiên mở miệng nịnh bợ Lục Yên Chi.  

“Đúng đúng đúng, bản vương cũng tán thành với cao kiến của chủ mẫu…” Thú Ngũ Hành cũng không hề từ bỏ cơ hội nịnh bợ này.  

Dương Bách Xuyên không khỏi gật đầu lia lịa khi nghe thấy Lục yên Chi nói vậy, hắn cũng biết mình có hơi nóng vội quá rồi, sau khi nghe Lục Yên Chi phân tích xong, phiền muộn trong lòng hắn đã tiêu tan, hắn cười ha ha ôm lấy Lục Yên Chi rồi hôn một cái: “Nhìn Yên Chi của ta lợi hại chưa kìa, tràn đầy năng lượng tích cực, Tiểu Ngũ, con mẹ nó, ngươi dám dội gáo nước lạnh lên đầu bổn chủ nhân, ta sẽ đánh giết ngươi.”  

Khuôn mặt của Lục Yên Chi đỏ bừng, chỉ biết cúi đầu xuống vì hành động trêu ghẹo của Dương mỗ.  

Giọng nói Lục Yên Chi như muỗi kêu: “Dương đại ca, không thèm quan tâm huynh…”  

“Ha ha... Đến tối chúng ta lại để ý đến nhau.” Da mặt của Dương Bách Xuyên bây giờ càng lúc càng dày.  

Còn Thanh Ngưu cùng Thú Ngũ Hành và đá Đả Tiên thì vội vàng quay đầu lại, sau khi ở bên cạnh Dương Bách Xuyên một thời gian dài, bọn họ cũng biết cái tính phong lưu của chủ nhân, nên thấy chuyện này cũng bình thường.  

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói oang oang: “Trên chữa Thần thú, dưới chữa cỏ cây ư? Đúng là khẩu khí lớn thật đấy, hôm nay bổn đại vương muốn đến đây trải nghiệm một chút xem thế nào, có phải là một tên lừa gạt không…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play