Sơn Xuyên Giáp giật mình, hắn ta biết Dương Bách Xuyên đến đây có mục đích riêng, nhưng không ngờ lại là bảo vật của Long Chủng Thanh Ngưu.  

Đây là việc rất cơ mật, nhưng hắn ta đã từng nghe nói đến.  

Hiện giờ Dương Bách Xuyên là chủ nhân của Xuyên Sơn Giáp, nếu đã nhắc đến thì phải nên trả lời, Xuyên Sơn Giáp trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng: "Chủ nhân, cụ thể là thật hay giả ta cũng không biết, bởi vì ta còn chưa tiếp xúc đến cấp bậc này.  

Nhưng mà liên quan đến bảo vật của tộc Thanh Ngưu, thật ra năm đó có một vài lời đồn, tiểu yêu từng vô ý nghe thấy Hoa Ban Xà lỡ miệng nói gì mà mấy tộc lão của tộc Thanh Ngưu giữ cũng vô dụng, dù sao cũng không mở được bảo vật gì đó.  

Còn có những người bị giam giữ dưới lòng đất trong trung tâm Vạn Yêu Thành cũng nghe đồn rằng dưới lòng đất trung tâm Vạn Yêu Thành chính là nơi cất bảo vật của tộc Thanh Ngư, chẳng qua Tứ Đại Yêu Tôn vẫn chưa mở ra..."  

Xuyên Sơn Giáp dừng một chút, nhìn Dương Bách Xuyên cẩn thận nói: "Chủ nhân, người nhất định đừng nghĩ đến bảo vật của tộc Thanh Ngưu nữa, tiểu yêu nghe nói chiến tướng mạnh nhất dưới trướng Tứ Đại Yêu Tôn, tu vi thâm sâu, hơn nữa còn có bốn ngàn yêu binh tinh nhuệ, những người không sợ chết muốn đi nhìn trộm bảo vật của tộc Thanh Ngưu đều bị giết chết.  

Hơn nữa nghe nói có một lần có cao thủ ngoại giới đến, thực lực không hề thua kém Tứ Đại Yêu Tôn, nhưng cũng bị Tứ Đại Yêu Tôn phát hiện rồi giết chết, ở đó có một truyền tống trận, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay, Tứ Đại Yêu Tôn sẽ xuất hiện ngay lập tức, cho nên muốn động vào bảo vật của tộc Thanh Ngưu khó như lên trời vậy."  

Dương Bách Xuyên biết Xuyên Sơn Giáp có ý tốt, nhưng hắn cũng chỉ thăm dò trước, cho dù muốn động thủ cũng phải có kế hoạch chu toàn, đương nhiên sẽ không tự tiện hành động.  

Hơn nữa Tứ Đại Yêu Tôn sẽ xuất hiện trong chớp mắt, chỉ với điểm này, hắn cũng sẽ không lộn xộn, trừ phi có ngày có thực lực và thế lực có thể chống lại Tứ Đại Yêu Tôn.  

Hai mắt Thanh Ngưu đỏ bừng, hắn ta nghe tin tộc nhân còn sống, cảm xúc hơi kích động.  

Dương Bách Xuyên sợ Thanh Ngưu không nhịn được nói ra lời gì không nên nói sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, mới nói với Sơn Xuyên Giáp: "Hôm nay đến đây thôi, ngươi mau đi xử lý công việc đi, ta chờ tin tốt của ngươi."  

"Vâng, chủ nhân. Tiểu yêu cáo lui."  

...  

Đợi sau khi Xuyên Sơn Giáp rời đi, Thah Ngưu mới nói: "Xin chủ nhân nhất định phải nghĩ cách cứu tộc nhân của ta..."  

“Ta đã nói rồi, nếu giúp được ta nhất định sẽ giúp, nhưng ngươi cũng nghe Xuyên Sơn Giáp nói rồi đó, trước khi có kế hoạch chu toàn, đầy đủ thực lực và thế lực, chúng ta không thể làm loạn.”  

Bây giờ chúng ta phải thâm nhập vào Vạn Yêu Thành, tích lũy sức mạnh và phát triển sức mạnh của mình, khi có sức mạnh, sẽ đến lúc chúng ta cứu tộc nhân của ngươi." Dương Bách Xuyên nói với Thanh Ngưu.  

Thanh Ngưu cũng biết những gì con Xuyên Sơn Giáp và Dương Bách Xuyên nói là sự thật, nhưng khi nghĩ đến sức mạnh và thế lực đáng sợ của Tứ Đại Yêu Tôn, bất lực thở dài nói: "Muốn tích lũy thế lực có thể chống lại Tứ Đại Yêu Tôn, nói thì dễ làm mới khó..."  

Ngũ Hành Thú cũng dội một gáo nước lạnh nói: “Đúng đúng, đợi đến lúc chủ nhân tích lũy đủ sức mạnh và thế lực, hoa cũng tàn rồi…”  

Thanh Ngưu trừng mắt, Ngũ Hành Thú rụt cổ lại, không nói nữa.  

Dương Bách Xuyên cười khúc khích nói: "Người khác thì gần như không thể, nhưng ta là chủ nhân của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi quên chủ nhân đã thu phục các ngươi thế nào rồi sao?”  

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Ngũ Hành Thú và Thanh Ngưu đều sáng lên.  

"Đúng vậy, chủ nhân có nước sinh mệnh, khống chế yêu thú bậc cao dễ như trở bàn tay, chúng ta không phải chính là một ví dụ sao?" Ngũ Hành Thú nói.  

Thanh Ngưu cũng háo hức nói: "Vậy chủ nhân, người có kế hoạch gì không?"  

Dương Bách Xuyên kiêu ngạo nói: “Đây chính là lý do tại sao ta nhờ Xuyên Sơn Giáp tìm một nơi ở trên đường để mở y quán. Hãy nghĩ xem, với y thuật của ta, chỉ cần mở y quá, không phải yêu sẽ đến như nước sao?  

Chỉ cần chủ nhân ta động tay trong lúc xem bệnh, cho nước sinh mệnh vào trong nước thuốc, thần không biết quỷ không hay, yêu thú ăn vào đều trở thành đàn em của ta.  

Đương nhiên, nước sinh mệnh vô cùng quý giá, không nên lạm dụng, nhất định phải tìm được những con quái vật lớn có tu vi cao, nếu tích lũy thứ này hàng chục, hàng trăm năm, những đại yêu kia yếu lắm cũng là cấp bậc tôn vương, thậm chí là một yêu vương trên đỉnh núi, chẳng phải thế lực của chúng ta sẽ mở rộng hơn sao?  

Không chỉ vậy, khi thời cơ đến, chúng ta có thể từ từ thu phục thuộc hạ của Tứ Đại Yêu Tôn, nếu mọi chuyện suôn sẻ, nói không chừng chúng ta có thể thu phục được một trong Tứ Đại Yêu Tôn,đến lúc đó, giải cứu tộc Thanh Ngưu còn là vấn đề sao?”  

"Chủ nhân chính là chủ nhân, thật sự rất cao tay, bổn vương bội phục..." Ngũ Hành Thú luôn nịnh nọt Dương Bách Xuyên, hiện tại Dương Bách Xuyên có Thanh Ngưu bên cạnh, Ngũ Hành Thú tu vi không bằng Thanh Ngưu, cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa. Ngoài ra, hôm nay đã khuất phục được một Xuyên Sơn Giáp mạnh hơn, Ngũ Hành Thú cảm thấy địa vị của nó bị đe dọa nghiêm trọng.  

Vì vậy, sau nhiều lần cân nhắc, hắn ta quyết định rằng cách duy nhất để duy trì cảm giác hiện diện bên cạnh chủ nhân là tâng bốc chủ nhân, nếu không, khi chủ nhân thực hiện kế hoạch của mình, hắn sẽ thu phục ngày càng nhiều quái vật và trở nên mạnh mẽ hơn, đây không phải là điều mà Ngũ Hành Thú muốn thấy.  

Thanh Ngưu chỉ đơn giản quỳ xuống và nói: "Cảm ơn chủ nhân đã lo nghĩ, Thanh Ngưu nguyện vì chủ nhân mà không ngại máu chảy đầu rơi, suốt đời trung thành.”  

“Bớt nịnh nọt, có nước sinh mệnh của chủ nhân khống chế ngươi rồi, ngươi thử không trung thành xem…” Ngũ Hành Thú thấp giọng lẩm bẩm.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên nghe được Ngũ Hành Thú chửi rủa, nhưng cũng không ngăn cản, dù là yêu thú  hắn đã thu phục, sau này cũng phải để cho bọn họ tự mình phát triển, chỉ có cạnh tranh thì thực lực của họ mới trở nên mạnh mẽ hơn.  

Mà đối với lời nói của Thanh Ngưu, Dương Bách Xuyên cũng biết Thanh Ngưu là biết ơn từ tận đáy lòng, bởi vì Thanh Ngưu quan tâm tộc nhân của mình nhất, nếu kế hoạch lần này của hắn thành công, tộc nhân của Thanh Ngưu sẽ được cứu.  

Hắn mỉm cười nói: "Đứng lên đi. Dù vậy, chúng ta vẫn cần phải đoàn kết và làm việc cùng nhau. Hơn nữa, chuyện này phải được giữ bí mật. Sau này chúng ta phải hết sức thận trọng, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ chết không chỗ chôn, các ngươi phải nhớ kỹ."  

"Nhất định ghi nhớ lời của chủ nhân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play