Lần này không gian bình Càn Khôn xuất hiện bảo vật loại hình công kích như cây Tử Vân Ngũ Lôi cũng là nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, hắn càng cảm thán bình Càn Khôn thần kỳ, thần bí.  

Vậy mà còn có thể xuất hiện bảo thụ công kích như cây Tử Vân Ngũ Lôi, hắn đang nghĩ lần sau bình Càn Khôn thăng cấp không biết liệu có thể xuất hiện bảo vật công kích khác không?  

Tóm lại hắn càng ngày càng cảm thấy bình Càn Khôn thần bí, thật sự không biết là trọng bảo gì, trong lòng cũng ngày càng cảnh giác sau này không thể tùy tiện để lộ bí mật của bình Càn Khôn.  

Sau khi xuống núi, lúc này Dương Bách Xuyên mới nhớ ra còn có nghé con. Sau khi núi Ngũ Lôi xuất hiện, hắn đã làm lơ nghé con rồi.  

Dương Bách Xuyên không biết ngọn núi như than cốc này vốn có tên không, hoặc nó là núi gì, nhưng bây giờ hắn cảm thấy gọi là núi Ngũ Lôi rất hợp với tình hình.  

Linh thức quét qua phát hiện nghé con vậy mà đang ở ven bờ hồ cá Rồng, nhưng lúc này nghé con lại nằm gục ở bờ hồ cá Rồng, giống như đang ngủ say.  

“Tên này đúng là tự tại không sợ người lạ.” Hắn lắc đầu tự nói, bước ra một bước xuất hiện ở bên cạnh nghé con.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên lại trợn to mắt.  

“Đệch… Nghé con…”  

Dương Bách Xuyên đến ven bờ hồ cá Rồng, không nhịn được văng tục.  

Hắn phát hiện nước Sinh Mệnh trên đá Sinh Mệnh ở đầu nguồn hồ cá Rồng không còn một giọt.  

Rất rõ ràng là bị nghé con ăn rồi.  

Ba giọt nước Sinh Mệnh không còn lại một giọt, đã bị nghé con nuốt hết tất cả.  

Mặc dù hồ cá Rồng có cá Rồng và Mai tỷ, nhưng nước Sinh Mệnh của Dương Bách Xuyên chưa được sự cho phép của hắn, Mai tỷ chưa từng động vào, cũng sẽ ràng buộc cá Rồng.  

Hơn nữa Mai tỷ vẫn luôn lo lắng vấn đề tiến hóa của cá Rồng, theo cách nói của nàng ấy thì tương lai cá Rồng đều có thể tiến hóa thành rồng. Cho nên mãi đến bây giờ nàng ấy đều đang hướng dẫn cá Rồng tu luyện ở long cung đáy hồ cá Rồng thời gian dài, hoàn toàn sẽ không lên trên.  

Rõ ràng là nghé con đã nuốt ba giọt nước Sinh Mệnh. Hắn quan sát nghé con, lúc này cả người nghé con đều tỏa ra một dao động năng lượng mạnh mẽ, trông như đang ngủ say, thực ra càng giống như tiến vào loại trạng thái tu luyện nào đó.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, có lẽ là sau khi nghé con nuốt nước Sinh Mệnh đã tiến vào trạng thái biến đổi huyết mạch.  

Lão đầu từng nói nghé con muốn có thiên phú của thần thú Kỳ Lân chân chính, thì phải biến đổi huyết mạch, cần lượng lớn thiên tài địa bảo nuôi dưỡng nghé con, bây giờ xem ra tạm thời không cần rồi.  

Ba giọt nước Sinh Mệnh nói ra thì ít, nhưng bản thân nước Sinh Mệnh lại có tác dụng lớn đối với việc tiến hóa huyết mạch của Yêu tộc.  

Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy cũng tốt, nếu không để nghé con biến đổi huyết mạch, hắn còn phải đi tìm lượng lớn thiên tài địa bảo cho nó ăn, bây giờ lại có thể thở phào rồi.  

Lúc trước, cả đường đi nghé con đã ép sạch sẽ thiên tài địa bảo trên người hắn, một linh thạch cũng không để lại cho hắn, đã đúng thật là bị nghé con ăn phá sản.  

Mặc dù lúc này trong nháy mắt nghé con đã nuốt cả ba giọt nước Sinh Mệnh, đối với hắn cũng là chuyện tốt. Lúc trước hắn cũng từng nghĩ cho nghé con ăn nước Sinh Mệnh, nhưng cả đường đều bị người đuổi giết, trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ giữ lại nước Sinh Mệnh có thể trị thương cho mọi người, không thể để nghé con lãng phí.  

Bây giờ đã thoát được kẻ địch, ba giọt nước Sinh Mệnh bị nghé con ăn rồi thì ăn thôi, dù sao sớm muộn cũng định cho nghé con nước Sinh Mệnh.  

Cũng may nước Sinh Mệnh bây giờ cứ cách chín ngày là sẽ lại xuất hiện một giọt, một tháng ba giọt nước Sinh Mệnh sẽ xuất hiện lại lần nữa, không phải vấn đề.  

Ngược lại nếu như ba giọt nước Sinh Mệnh có thể khiến nghé con biến đổi huyết mạch vậy thì vô cùng đáng giá.  

Nhìn nghé con tiến vào ngủ say, không biết khi nào mới tỉnh lại, Dương Bách Xuyên không quản nó nữa, trong lòng chợt động, thoát ra khỏi bình Càn Khôn, xuất hiện ở động cây bên ngoài. Hắn chuẩn bị tu luyện quen thuộc Nguyên Khí Quyết.  

Để chuẩn bị cho việc tiến vào thành Vạn Yêu của dãy núi Vạn Yêu sắp tới.  

Mười ngày sau, Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi tu luyện thành công.  

Dựa vào thuật Thiên Biến Vạn Hóa của Bách Biến Chí Tôn có thể dùng pháp lực ngưng tụ thành thân thể yêu thú, Dương Bách Xuyên huyễn hóa thành một sơn dương bình thường, dựa vào Nguyên Khí Quyết thúc giục chân khí chuyển hóa thành yêu lực. Cộng thêm có đá Huyễn Yêu Thanh Ngưu cho, dù là khí tức hay là cơ thể, yêu lực đều đã thành Yêu tộc. Như vậy cuối cùng cũng coi như giải quyết được vấn đề trà trộn vào thành Vạn Yêu, không cần lo lắng sẽ bị yêu thú của thành Vạn Yêu nhìn thấu.  

Hắn biến thành sơn dương, Lục Yên Chi thì biến hóa nhanh chóng cũng biến thành sơn dương, vừa hay là một cặp một đen một trắng với Dương Bách Xuyên.  

Biến thành thân thể yêu thú chính là phòng bị, Thanh Ngưu từng nói ở thành Vạn Yêu có rất nhiều yêu thú đều biến thành hình người, bởi vì tất cả thành Vạn Yêu đều là mô phỏng Nhân tộc.  

Sau khi hai người thành công, Dương Bách Xuyên biến thành sơn dương màu đen nói tiếng người, cười ha ha nói: “Được rồi, chúng ta có thể xuất phát rồi, từ nay về sau làm yêu quái, ha ha.”  

Ánh sáng xanh trên người Thanh Ngưu chợt lóe lên biến thành một người trung niên mặc áo dài nam màu xanh. Nó vốn chính là yêu tộc ngược lại không cần lo lắng vấn đề yêu lực, điều duy nhất cần thay đổi chính là khí tức, bởi vì gia tộc của Thanh Ngưu chính là chủ nhân của thành Vạn Yêu, khí tức của Long Chủng Thanh Ngưu rất đặc biệt, nếu như không thay đổi khí tức, thì rất dễ bị người ta nhận ra.  

Nhưng mà Thanh Ngưu dùng đá Huyễn Yêu thay đổi khí tức của nó thành khí tức của một con gấu chó, chỉ cần không bị hiện ra bản thể, thì sẽ có ai biết nó là Long Chủng Thanh Ngưu, phân biệt từ khí tức thì chính là một Gấu Chó yêu.  

“Chủ nhân, bên dưới hàn đàm này chính là mật đạo tiến vào thành Vạn Yêu, là tiền bối tộc ta để lại. Năm đó ta chính là trốn ra thăng thiên từ chỗ này, tiến vào mật đạo đi khoảng mười ngày, chúng ta sẽ có thể đến sông Thanh Ngưu của thành Vạn Yêu, sông Thanh Ngưu là sân sau của nhà ta. Nhưng bây giờ… ài…” Nói đến phần sau, Thanh Ngưu bắt đầu thở dài.  

“Được rồi Lão Ngưu, ta đồng ý giúp ngươi cứu tộc nhân, nếu như có khả năng không chừng còn có thể khiến tộc Long Chủng Thanh Ngưu ngươi lại trở thành chủ nhân của thành Vạn Yêu lần nữa. Đi thôi, vào thành Vạn Yêu trước rồi nói sau.” Dương Bách Xuyên an ủi nói.  

“Chủ nhân… không ổn rồi, ta cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh mẽ, chắc là ngũ đại thánh địa lần theo dấu vết đến rồi…” Đá Đả Tiên và Chồn nhỏ canh gác ở phía xa, lúc này vội vàng chạy qua báo cáo.  

“Khoảng cách bao xa?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

Đá Đả Tiên hít hơi nói: “Ước chừng hơn mười dặm…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play