Tên họ Dương nào đó hết sức bùi ngùi!  

"Được rồi nghé con, chúng ta không chạy nữa, ta thở một lát đã." Dương Bách Xuyên thở hồng hộc ngồi xuống đất.  

Chạy như điên suốt mười ngày, hắn cũng không biết mình đã chạy tới đâu. Hắn chỉ biết một điều là cho dù có người theo đuôi hắn thì cũng bị bỏ xa một khoảng rồi, giờ hắn không cần chạy nữa.  

"Ọ ọ..."  

nghé con kêu rất vui vẻ, xoay quanh Dương Bách Xuyên chơi đùa, nhưng lần này nó lại cắn y phục của Dương Bách Xuyên.  

"Nào nào, dừng lại đi, ngươi làm ta chóng mặt quá." Dương Bách Xuyên bảo nghé con dừng lại.  

Nhưng nghé con không chịu nhả y phục của Dương Bách Xuyên ra, mũi phát ra tiếng ọ ọ.  

"Nhả ra..." Dương Bách Xuyên lặp lại lần nữa.  

nghé con không nhả ra, vẫn cắn y phục của hắn.  

Dương Bách Xuyên bó tay. Nhìn vào ánh mắt tội nghiệp của nghé con, hắn không quát nó nữa. Tiếc là nghé con không thể nói tiếng người, điểm này giống con chồn.  

Tuy nhiên nó và con chồn vẫn có điểm khác nhau. Con chồn đi theo Dương Bách Xuyên từ nhỏ đến lớn, từ dã thú lột xác thành linh thú đều ở bên cạnh Dương Bách Xuyên. Vì vậy bất kể con chồn kêu cái gì, Dương Bách Xuyên đều hiểu hết. Thậm chí có lúc hắn và con chồn còn giao lưu thần hồn mà không có rào cản.  

Nhưng nghé con vừa mới phá kén, vẫn là con non vô cùng nhỏ yếu cần thời gian trưởng thành, hiện tại giao tiếp hơi khó khăn.  

Dương Bách Xuyên nghĩ nghé con là thần thú, có lẽ thần thú càng cao cấp thì trưởng thành càng chậm, sau này nghé con trưởng thành chắc hẳn sẽ biết nói tiếng người, giao tiếp sẽ tiện hơn.  

Nhưng bây giờ hắn thật sự không biết nghé con cắn y phục hắn là muốn làm gì.  

Không còn cách nào khác, Dương Bách Xuyên đành thầm niệm trong đầu gọi Lục Yên Chi, thú Ngũ Hành, con chồn, đá Đả Tiên và Long Chủng Thanh Ngưu ra ngoài. Người nhiều sức lớn, để mọi người xem thử nghé con muốn làm gì!  

Một giây sau, mấy người Lục Yên Chi xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, trông thấy Dương Bách Xuyên bị một con nghé cắn.  

"Dương đại ca, đây là?" Lục Yên Chi vừa ra ngoài thì nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị một con yêu thú cắn, nhưng nhìn kỹ thì ra chỉ là cắn y phục. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ tràn đầy bất lực của Dương Bách Xuyên là biết rất có khả năng con yêu thú này có quan hệ với hắn, vì vậy nàng lập tức thả lỏng. Có điều nàng vẫn nhìn Dương Bách Xuyên và hỏi với vẻ nghi hoặc: "Đây là diễn trò gì thế?"  

Bịch bịch!  

Dương Bách Xuyên còn chưa kịp trả lời Lục Yên Chi đã nghe thấy hai tiếng bịch bịch.  

Thoắt cái thú Ngũ Hành và Long Chủng Thanh Ngưu đã bủn rủn quỳ rạp trên đất, toàn thân run nhè nhẹ.  

"Hix... các ngươi?" Dương Bách Xuyên kinh ngạc.  

Một tên đường đường là thú Ngũ Hành được trời sinh đất dưỡng, một tên là Long Chủng Thanh Ngưu cấp bậc Đại Thừa, vậy mà lại quỳ rạp dưới chân Dương Bách Xuyên.  

"Mặc dù ta là chủ nhân của các ngươi, nhưng bình thường ta đâu có bày ra dáng vẻ chủ nhân, các ngươi đâu cần phải hành lễ long trọng như vậy?" Tên họ Dương nào đó còn tưởng mình quá ngầu khiến thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu phải hành lễ long trọng như vậy.  

Ngay cả con chồn sau khi ra ngoài cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lục Yên Chi. Tuy nó không quỳ rạp dưới đất như thú Ngũ Hành và Thanh Ngưu, nhưng cũng đang run lẩy bẩy.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới phát hiện ra trên người nghé con tỏa ra khí tức thần thánh khi nó mới xuất thế, trong lòng đã hiểu ra.  

Giọng nói kèm theo tiếng thút thít của thú Ngũ Hành vang lên: "Chủ nhân, ngươi có thể bảo vị đại nhân này thu lại uy áp không? Quá đáng sợ!"  

"Đúng đúng đúng! Rốt cuộc đây là thứ gì mà uy áp khủng khiếp như vậy?" Thanh Ngưu cũng lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên: "..."  

Cuối cùng hắn cũng biết thì ra nguyên nhân là do nghé con.  

Bởi vì nghé con là Kỳ Lân mà!  

Vua của yêu thú trên thế gian, thần thú chí tôn.  

Trước đây Dương Bách Xuyên từng nghe sư phụ nói cấp bậc giữa các thần thú vô cùng nghiêm ngặt. Huyết mạch càng cao quý thì thần thú càng có ảnh hưởng lớn tới những yêu thú khác.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play