Dương Bách Xuyên lại tung ra một kiếm: “Bát Hoang Quy Nhất.”  

Kiếm quang rực rỡ chém xuống Mai Hoa tiên tử.  

Mai Hoa tiên tử chấn động, không ngờ sức chiến đấu của Dương Bách Xuyên lại quỷ dị như vậy, còn có độc của Lục Yên Chi, nàng ta cũng không dám đối đầu trực tiếp.  

Nhìn thấy một kiếm cường thế của Dương Bách Xuyên, ánh mắt do dự, không biết có nên sử dụng át chủ bài hay không?  

Nhưng nghĩ đến mục đích cuối cùng của nàng ta là bảo tàng Thiên Yêu Hành Cung, bây giờ dùng át chủ bài vẫn hơi sớm, hai tròng mắt lóe lên, nói: “Vài vị sư muội, vào linh trì đi.”  

Cuối cùng Mai Hoa tiên tử lựa chọn lui xuống, nàng ta biết bây giờ chưa phải lúc liều mạng với Dương Bách Xuyên, đành phải lui xuống.  

Sau khi lớn tiếng nói với mấy sư muội, Mai Hoa tiên tử đối mặt với một kiếm cường thế của Dương Bách Xuyên, trên mặt không hoảng loạn, lật tay, trong tay xuất hiện một Thông Tiên Lệnh màu bạc.  

Sau đó đọc chú ngữ thúc giục Thông Tiên Lệnh.  

Dương Bách Xuyên chỉ nghe được trong miệng của Mai Hoa tiên tử phát ra một đống âm phù cổ xưa tối nghĩa, sau đó Thông Tiên Lệnh trong tay nàng ta lóe lên ánh sáng màu bạc chói mắt.  

Ban đầu rất yếu ớt, nhưng ngay sau đó lại tỏa sáng như một vầng thái dương, phát ra ánh sáng chói mắt cực nóng, tiếp theo Dương Bách Xuyên nhìn thấu kiếm khí của mình bị Thông Tiên Lệnh trong tay Mai Hoa tiên tử hóa giải, hoặc nói đúng hơn là bốc hơi.

Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cực kỳ hoảng sợ, mặc dù cách mười mấy mét nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố sau khi Mai Hoa tiên tử thúc giục Thông Tiên Lệnh.  

Lần này Mai Hoa tiên tử nhẹ nhàng hóa giải kiếm khí cường thế nhất của hắn, nhưng lại không thừa thắng xông lên, Dương Bách Xuyên biết một đòn này của nàng ta phải trả giá, không thể tùy tiện dùng.  

Nhưng dù vậy trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn rất cảnh giác, ban đầu hắn cũng đã nghĩ đến việc Mai Hoa tiên tử có đòn sát thủ, bây giờ xem ra hắn đoán không sai.  

Thông Tiên Lệnh trong tay nàng ta không phải vật bình thường, phải cẩn thận.  

Mai Hoa tiên tử đứng trước linh trì liếc nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt, không nói gì, bốn tên đệ tử Thông Tiên Cung mang theo vết thương chạy đến linh trì, sau đó biến mất không thấy.  

Dương Bách Xuyên biết giữa linh trì là Truyền Tống Trận, đã đưa bọn họ đến Hành Cung tiếp theo.  

Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành đuổi theo, lại bị Dương Bách Xuyên ngăn lại, nói: “Đừng đuổi theo, Thông Tiên Lệnh trong tay nàng ta rất quỷ dị, ta không nắm chắc đối phó được.”  

Hắn vừa dứt lời, Mai Hoa tiên tử cũng biến mất trong linh trì.  

Dương Bách Xuyên biết thù này với Mai Hoa tiên tử đã được định xuống.  

Nhưng không sao cả, đối phương ra tay trước, hắn không gây chuyện, nhưng cũng không sợ gây chuyện, nếu thật sự chọc hắn nóng nảy, hắn cũng không phải không có thủ đoạn.  

Nhưng nếu lúc này đối phương đã rời đi, hắn cũng quá để ý, dù sao ba cây cỏ Giao Long đã bị chồn nhỏ cướp được, sau khi cắn nuốt giao long sát khí, mệnh tinh Thái  m của hắn đã được tăng lên một lần.  

Dương Bách Xuyên tạm thời gọi lực lượng hàn khí trong mệnh tinh Thái  âm là lực lượng Thái  m.  

Lực lượng Thái  m cao hơn chân khí trong cơ thể một bậc, đây là lực lượng hắn đạt được sau khi mệnh tinh Thái  m viên mãn.  

Xem ra sau này mệnh tinh Thái Dương của hắn cũng sẽ xuất hiện lực lượng này.  

Hai mệnh tinh một âm một dương có thể hấp thu hao loại lực lượng cực hạn.  

Có thể đến nơi này cũng là cơ duyên của hắn, không ai ngờ được, mệnh tinh Thái  m của hắn có thể hấp thu cắn nuốt luyện hóa hàn khí của yêu thú, chuyển hóa thành lực lượng Thái  m cho chính mình.  

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ đến chuyện này.  

Hơn nữa lực lượng Thái  m và chân khí trong cơ thể cũng không xảy ra xung đột. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play