Lúc này Dương Bách Xuyên thật sự gặp phải sát chiêu sinh tử.  

Nhưng cho dù là thế, Dương Bách Xuyên vẫn không bối rối, bây giờ hắn cũng không phải là người mới bước vào Tu Chân Giới, hắn có thể trưởng thành đến hôm nay hoàn toàn có thể nói là nhờ từng cuộc chém giết mà trưởng thành như bây giờ.  

Hắn cũng biết là càng rơi vào thời khắc sinh tử thì đầu óc càng phải bình tĩnh, một khi chính mình làm rối loạn trận địa, xảy ra chút trở ngại thì coi như cả bàn đều thua.  

Đối mặt với khôi lỗi của Lưu Dật Trần và công kích của Mộc Ngưng Hiên, Dương Bách Xuyên cũng có át chủ bài, trong lòng hắn hơi động để liên lạc với không gian bình Càn Khôn.  

Sau một khắc, tất cả đá Đả Tiên, Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, Mai tỷ đều bị Dương Bách Xuyên triệu hoán ra.  

“Gào…”  

“Gừ gừ…”  

Mai tỷ xuất hiện với thân hình Kim Long, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp sơn động, truyền đi rất xa...  

Hàn khí của cả sơn động đều bị một tiếng rồng ngâm này của Mai tỷ hét lên mà tiêu tán...  

Thú Ngũ Hành cũng là gầm lên giận dữ.  

Vết thương lúc trước của nó cũng đã bình phục nhờ tác dụng của nước Sinh Mệnh của Dương Bách Xuyên, cũng đã chữa trị khôi phục ở trong không gian bình Càn Khôn, lúc này bị Dương Bách Xuyên triệu hoán ra, nó cũng đang trong trạng thái sống lại đầy máu.  

Hơn nữa, lần này xuất hiện còn có Mai tỷ, sau khi Mai tỷ hóa thân thành Chân Long, nàng ta vẫn luôn tu luyện ở đáy dưới đáy long cung của Hồ Long Ngư trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên cũng không biết Mai tỷ hiện giờ đã trưởng thành đến giai đoạn nào, nhưng hắn tin tưởng thực lực của Mai tỷ ngày hôm nay tất nhiên sẽ không yếu.  

Một tiếng rồng ngâm cao ngất vô cùng vang dội, nghe qua có vẻ cường đại hơn so với hơn trăm năm trước rất nhiều.  

Quả nhiên, Mai tỷ vừa xuất hiện thì trong miệng đã phun ra một đạo kim quang vọt đến kiếm khí của Mộc Ngưng Hiên, trong nháy mắt, kiếm khí của Mộc Ngưng Hiên đã bị long tức trong miệng Mai tỷ phun ra làm bốc hơi.  

Mà Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành và đá Đả Tiên cũng trực tiếp công kích khôi lỗi thứ hai của Lưu Dật Trần.  

“Ầm…”  

Con khôi lỗi thứ hai của Lưu Dật Trần dứt khoát ngã xuống đất.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên mặt đất, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhe răng híp mắt cười một trận.

Kim Long, thú Ngũ Hành, Lục Yên Chi và đá Đả Tiên đột nhiên xuất hiện, cùng tấn công khiến Mộc Ngưng Hiên và Lưu Dật Trần sợ hết hồn.  

Mộc Ngưng Hiên thấy Kim Long thổi một hơi đánh tan kiếm khí của mình, trong lòng trở nên hoảng loạn. Gã ta biết đó là hơi thở của rồng trong truyền thuyết, mà nỗi chấn động lớn hơn là xuất hiện một con rồng.  

Gã ta biết con rồng này chắc chắn là Dương Bách Xuyên gọi ra...  

Mộc Ngưng Hiên càng thêm e sợ Dương Bách Xuyên. Gã ta cứ tưởng sau khi Dương Bách Xuyên bị thương, mình có thể giậu đổ bìm leo, nhưng nào ngờ đối phương có thể gọi ra nhiều trợ thủ nhanh đến vậy.  

Gã ta vô cùng sợ hãi, chỉ có một suy nghĩ: chạy...  

Khi Mộc Ngưng Hiên xoay người toan chạy trốn, một tia chớp màu vàng nhanh chóng bổ tới.  

Ầm!  

"Phụt!"  

Mộc Ngưng Hiên chỉ cảm thấy toàn thân tan rã, lúc này gã ta mới phát hiện đó không phải tia chớp mà là Kim Long vẫy đuôi quất vào người mình.  

Gã ta đập vào vách sơn động, khiến cả sơn động cũng rung chuyển theo.  

Mộc Ngưng Hiên phụt máu, đôi mắt mất tiêu cự, tầm mắt tối sầm, không còn ý thức.  

Gã ta bị thần long vẫy đuôi quật chết.  

Lưu Dật Trần ở bên kia sợ bay màu. Ba con rối của hắn ta đã bị Dương Bách Xuyên phá hủy một con, một con đang giằng co với chồn tinh, nhưng tốc độ của con chồn kia quá nhanh, con rối của hắn ta hoàn toàn không đánh được.  

Con rối thứ ba bị thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi quấn lấy, không thoát thân được. Lưu Dật Trần biết tình thế không thể cứu vãn, hắn ta bèn động não suy nghĩ, lập tức dán một tấm bùa lên người, thoắt cái đã biến mất tại chỗ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play