Hơn nữa, hắn cũng hiểu về trận pháp chi đạo, cũng nhìn ra đám người Lưu Dật Trần đang tạo thành trận pháp bát quái, trong trận pháp chi đạo, bát quái trận là trận pháp cơ sở, nhưng cũng là trận pháp có căn cơ thâm hậu, rất nhiều trận pháp đều được tiến hoá ra từ trận pháp cơ sở.  

Sau khi nghiên cứu kỹ về trận pháp bậc này, thực ra có thể phát huy ra uy lực rất lớn, rất khó đối phó.  

Giống như giờ phút này, Dương Bách Xuyên không thể nào tìm thấy sơ hở.  

Hơn nữa, trận này là do tám cao thủ Độ Kiếp tạo thành, có thể không ngừng cộng hợp lực lượng ở xa xa, gần như không có điểm yếu.  

Muốn phá trận pháp bậc này chỉ có hai cách, thứ nhất chính là dùng sinh môn của trận pháp để phá trận, thế nhưng trong chốc lát Dương Bách Xuyên nhìn không ra sinh môn ở chỗ nào.  

Thứ hai là dùng lực lượng siêu cường cưỡng ép phá trận.  

Nếu không, hắn biết mình sẽ bị đám người Lưu Dật Trần này giày vò đau khổ đến chết trong trận pháp.  

Sau khi Lưu Dật Trần ra lệnh, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm nhận được khí nóng đi ra từ trong trận pháp, trong không khí có từng đóa hỏa diễm đột nhiên xông ra, uy lực còn cường đại hơn gấp mấy lần so với chân hỏa bình thường.  

Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn nội công ngoại công vội vàng ngăn cản, có thể ngăn cản tạm thời nhưng tất nhiên không thể duy trì thời gian dài.  

Lúc này, hắn biết chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cưỡng ép phá trận mới được.  

Hắn vận dụng kiếm Đồ Long trong tay rồi rống to: “Bát Hoang Quy Nhất, mở cho ta…”  

Kiếm khí cường đại phát động bốn phía, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm, chém ra ngoài.  

“Lưu huynh cẩn thận, kiếm khí của tiểu tử này rất mạnh, ngay cả ta cũng khó có thể ngăn cản.” Mộc Ngưng Hiên ở một bên nhắc nhở, sau khi gã ta bị sáu thanh kiếm cắn trả thì bây giờ trong lòng gã ta vẫn còn sợ hãi kiếm khí của Dương Bách Xuyên.  

Nhìn thấy thanh kiếm của Dương Bách Xuyên từ trong trận pháp đi ra, gã ta nhịn không được nhắc nhở Lưu Dật Trần, Mộc Ngưng Hiên biết trận pháp chi đạo của Bách Luyện Sơn Trang rất mạnh, nhưng cũng không chắc là tám người Lưu Dật Trần đang tạo thành trận pháp thì có thể ngăn cản một kiếm của Dương Bách Xuyên không.  

“Hừ…”  

Lưu Dật Trần hừ lạnh, pháp khí trong tay phát động biến ảo, lại cười lạnh nói: “Mộc huynh yên tâm, Luyện Ngục Trận Bách Luyện của Bách Luyện Sơn Trang ta không phải chỉ để trưng bày, cho dù là hạng người đại thừa ở trong đó cũng đừng nghĩ thoải mái huống chi là một tiểu tử như hắn.”  

“Mộc huynh nhìn xem, ta cho ngươi mở mang tầm mắt, chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, mẹ nó, sao xưng là sư tổ của Trường Sinh Điện cái gì chứ? Trường Sinh Điện có loại sư tổ này... Chư vị sư đệ, gia tăng sức lực luyện chết tiểu tử này cho ta…” Lưu Dật Trần ngoan độc nói, cái chết của Thẩm Bạch và Trình Mân Khang đã làm cho Lưu Dật Trần rất tức giận.  

Điều quan trọng nhất chính là Lưu Dật Trần rất coi trọng Chồn tầm bảo của Dương Bách Xuyên...  

......  

Một phát kiếm của Dương Bách Xuyên đã dùng hết toàn lực, hắn cũng không biết một kiếm của mình có thể phá vỡ trận pháp của đám người Lưu Dật Trần hay không.  

Kiếm quang sáng chói loé lên mà phát động.  

“Ầm…”  

Toàn bộ trận pháp cũng vì đó mà chấn động, phát ra âm thanh chấn động nặng nề.  

Khí tức trên người đám người Lưu Dật Trần không ngừng tăng lên...  

Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng trùng xuống, một nhát kiếm của hắn không thể phá vỡ kết giới của trận pháp.  

Trận pháp vẫn không hề lay chuyển chút nào.  

“Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng trận pháp của Bách Luyện Sơn Trang ta chỉ để trưng bày thôi sao, chư vị sư đệ, luyện hóa cho ta…” Trong tiếng cười điên cuồng của Lưu Dật Trần, Phật Trần trong tay hắn ta không ngừng vung ra.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play