Lúc này, Dương Bách Xuyên đang dốc sức luyện hóa hấp thụ thần hồn của Thiên Ưng Kim Sí vương, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết chuyện ở tế đàn.  

Hắn nhìn thấy Thiên Ưng Kim Sí tan rã, tản ra tám – chín trăm giọt máu lấp lánh, người của cửu đại thánh địa xông tới cướp giật, trong lòng rỉ máu kêu to: “Huyết tinh này đều là của ta. Aaaaa…”  

Thiên Ưng Kim Sí chỉ là một sợi ý thức được lưu lại bên trong tượng đá, vừa rồi sau khi hắn vọt tới, Thiên Ưng Vương đã trao hạt yêu hồn châu quan trọng nhất cho hắn, đồng nghĩa với việc mất đi tia ý thức cuối cùng, hoàn toàn tiêu tán.  

Trước kia, ai có thể xông tới tượng đá tế đàn, Thiên Ưng Kim Sí vương chỉ cho mấy giọt huyết tinh, nhưng sau khi đưa yêu hồn châu cho hắn, không còn ý thức chống đỡ bức tượng đá, huyết tinh liền tan rã.  

Nói cách khác, ý thức cuối cùng của Thiên Ưng Kim Sí vương đã tiêu tán.  

Nhưng mà, chuyện này cũng khó trách, Thiên Ưng Kim Sí chỉ là một tia ý thức, có thể gắng gượng được mười vạn năm, cơ thể đã rất yếu.  

Đừng nói tới việc không có yêu hồn châu.  

Bên trong chính là phong ấn huyết tinh của tam tôn Thiên Ưng, hiện tại đã nổ tung.  

Dương Bách Xuyên nghĩ, đúng là tiện nghi cho đám người của cửu đại thánh địa.  

Nếu như hắn không phải luyện hóa yêu hồn châu của Thiên Ưng Kim Sí, một mình hắn có thể thu đống huyết tinh này, sao có thể để huyết tinh phân tán ra khắp nơi cho đám người kia tới cướp.  

May mà Lục Yên Chi và Thú Ngũ Hành cũng đã tham gia vào cuộc chiến cướp đoạt, chuyện này khiến hắn cũng phần nào yên lòng.  

Nhưng khi nghe được Thời Thạch nói thẩm, nếu không phải luyện hóa yêu hồn đan. Dương Bách Xuyên chỉ hận không thể đập con hàng này.  

Hắn cũng biết, Thời Thạch hấp thụ năng lượng từ bảo vật kim loại, con hàng này lại không có hứng thú với những bảo vật khác.  

Hơn nữa còn nói thêm câu hộ pháp cho chủ nhân, Dương Bách Xuyên coi như tha thứ cho Thời Thạch một lần.  

Nhưng chứng kiến hàng trăm huyết tinh tinh bị người của cửu đại thánh địa cướp đi, trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn rỉ máu, những thứ này... vốn dĩ chỉ thuộc về một mình hắn.  

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên nghe được tiếng kêu chi chi vang bên tai, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.  

Đích thị là kẻ chuyên gây họa – Chồn Nhi xuất hiện.  

Sau khi tiến vào Thiên Yêu Hành Cung, Thất Tinh trận được mở ra, Chồn Nhi chạy trước vào trong, Dương Bách Xuyên bị đám người Thánh Địa quấy rầy nên cũng quên mất Chồn Nhi, bây giờ lại không biết từ đâu nhảy ra.  

Chỉ thấy Chồn Nhi kêu chít chít mấy tiếng, hóa thành tàn ảnh màu vàng nhạt xoay quanh tế đàn, mỗi lần bay lên hạ xuống là lại nuốt một huyết tinh vào trong miệng.  

Lần này, Dương Bách Xuyên cũng xem như yên tâm có kẻ ham của như Chồn Nhi ở đây, ít nhiều gì hắn cũng sẽ thu được chút huyết tinh.  

Hắn cũng không quan tâm nữa, chuyên chú luyện hóa yêu hồn châu…  

…  

Người của cửu đại Thánh Địa đều rất buồn bực, bọn họ đang tranh cướp huyết tinh, đột nhiên có con chồn màu vàng tốc độ còn nhanh hơn cả họ, xuyên qua tế đàn, nhảy lên nhảy xuống vài cái đã nuốt mất mấy chục viên huyết tinh.  

Mặc cửu đại Thánh Địa đông người, nhưng ở những trường hợp như thế này, ai cũng chỉ muốn cướp huyết tinh cho riêng mình, bọn họ đều biết huyết tinh có ích cho tu luyện thế nào.  

Khoảng chừng mười phút, tám đến chín trăm viên huyết tinh trên tế đàn đã bị cướp đi...  

Nhưng người của cửu đại Thánh Địa phát hiện, trong tay mỗi người, nhiều nhất thì lấy được hơn mười viên, ít cũng chỉ bốn – năm viên huyết tinh mà thôi.  

Mọi người đều thấy rõ ràng, con chồn đột nhiên xuất hiện đã lấy được nhiều huyết tinh nhất, ít nhất gần một trăm viên.  

Lúc này, rất nhiều người nảy ra ý xấu, bọn họ đều hướng về phía Chồn Nhi.  

Sau trận cướp đoạt qua đi, mọi người nhìn kỹ hơn mới phát hiện, con chồn vàng kia cũng không phải loại bình thường, vậy mà lại là Chồn Tầm Bảo.  

Ánh mắt của bọn họ sáng lên, nhìn chằm chằm Chồn Nhi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play