Khi khoảng cách càng ngày càng gần, hai mươi mét, mười mét, khi chỉ còn lại năm mét, Dương Bách Xuyên mới hô lên: “Yên Chi, Tiểu Ngũ.”  

Vừa hô, hắn vừa sử dụng Long Lân Phù trong lòng bàn tay rồi xông lên.  

Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi cũng theo sát cạnh Dương Bách Xuyên, chỉ cần có Thú Ngũ Hành thì Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi sẽ không bị trọng lực áp chế.  

Sau khi thôi động Long Lân Phù, trong tay Dương Bách Xuyên bộc phát ra vầng sáng màu đỏ thẫm, trong nháy mắt quét sạch tám thuộc hạ của Thẩm Bạch.  

Không một ai nghĩ tới, tốc độ của Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi lại nhanh như vậy, bị ảnh hưởng bởi trọng lực còn có thể bật ra tốc độ nhanh như vậy, đúng là không ngờ.  

Giây sau, tám thuộc hạ của Thẩm Bạch là người trúng chiêu đầu tiên, khoảnh khắc bị vầng sáng đỏ của Long Lân Phù xâm nhập, đây không đơn giản chỉ là một vầng sáng, mà chính là sức mạnh đoạt mạng của Long Lân Phù.  

“Aaa...”  

Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên.  

Trong nháy mắt, tám thuộc hạ của Thẩm Bạch đều hộc máu rồi ngã trên mặt đất.  

Hơn nữa, Lục Yên Chi cũng nhanh chóng phóng ra những đóa hoa sen được luyện từ độc Ách Nan, độc khí tản về phía đám người Trình Vĩ Khang.  

“Cẩn thận có độc...” Trình Vĩ Khang từng thua thiệt bởi độc của Lục Yên Chi, hắn hét lên rồi lùi về phía sau.  

Tục ngữ có câu ‘một lần bị rắn cắn; mười năm sợ dây thừng’, ngay từ đầu Trình Vĩ Khang đã rất cẩn thận Lục Yên Chi, thế nên hắn vừa phát hiện ra chỗ không bình thường đã nhanh chóng lùi về phía sau.  

Hét lớn một tiếng, Trình Vĩ Khang vẫn không yên tâm, từng chịu thiệt bởi độc của Lục Yên Chi, hiện tại Trình Vĩ Khang giống như thỏ con bị hoảng sợ, cực kỳ mẫn cảm.  

Nhưng chính sự mẫn cảm đó lại khiến hắn ta tránh được một kiếp.  

Sư huynh vẫn mang gương mặt lạnh tanh của Trình Vĩ Khang – Lãnh Tiêu Dật, hắn hiểu rất rõ về vị đại thiếu này, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Trình Vĩ Khang, Lãnh Tiêu Dật cũng nhanh chóng lui về sau, ánh sáng lóe lên trong tay, hắn đánh ra chân nguyên lên hoa sen của Lục Yêu chi, hoặc nói đúng hơn là độc Ách Nan.  

...  

“Ầm...”  

Nhưng sau khi va chạm, hoa liên được ngưng tụ từ độc Ách Nan lại bùng nổ, không hề chịu chút ảnh hưởng nào, ngược lại khí độc còn lan ra tứ phía.  

Những người đi theo Trình Vĩ Khang và Lãnh Tiêu Dật đều là tinh anh của Vạn Linh thánh địa, tất cả đều có vi Độ Kiếp đại viên mãn.  

Bọn họ đều không yếu, đương nhiên nghe được lời nhắc nhở của Trình Vĩ Khnag, nhưng có người trời sinh cảnh giác, có người trời sinh kiêu ngạo.  

Thực lực tu vi là một chuyện, nhưng tâm tính lại là một chuyện khác.  

Thế nên sau khi hoa sen bị Lãnh Tiêu Dật đánh vỡ ra, người cẩn thận thì đã tránh thoát, còn người tự cho mình hơn người thì lại chịu thiệt.  

“Aaa...”  

Bốn người ăn quả đắng, bọn họ không quan tâm, hoặc nói đúng hơn là căn bản không biết độc Ách nan là gì, mức độ độc ra sao.  

Bốn người này đều mở phòng ngự toàn thân, không hề trốn tránh, kết quả... là một bi kịch.  

Khí độc bảy màu trực tiếp bỏ qua lớp phòng ngự trên người bọn họ, hoặc nói đúng hơn là khí độc này coi nhẹ chân nguyên, lập tức tiến vào trong cơ thể, sau đó độc tới nguyên thần, ăn mòn thân thể.  

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, bốn người tự cao chớp mắt đã hóa thành đống xương trắng.  

Bốn tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn cứ như vậy hóa thành bốn đống xương, không có sức phản kháng.  

Trình Vĩ Khang, Lãnh Tiêu Dật và năm người còn lại tránh thoát, đứng từ xa nhìn đống xương trắng của đồng bọn mà rùng cả mình.  

Đây là...  

“Nhị sư huynh...”  

“Lão bát...”  

“Đậu tử...”  

“Sư đệ...”  

Người sống sót kêu trong đau khổ, những người chết đều là sư huynh đệ đồng môn, đã là người thì đều có tình cảm, chứng kiến đồng môn lần lượt chết đi, ai cũng đau lòng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play