Song điều khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là nghe ý của Khương Thế Long thì hình như đối phương biết hắn và Lục Yên Chi. Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc thì hiểu ra. Lúc bọn họ tiến vào Thái Hoang đã tiến hành kiểm tra trên bia khảo nghiệm, tin tức được ghi lại, người của thánh địa muốn tìm hiểu về bọn họ không phải chuyện khó.  

Điều quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên cho rằng mấy thánh địa lớn đã biết thiên phú khảo nghiệm Tam Lực Hợp Thập viên mãn của Lục Yên Chi, hoặc là chuyện hắn làm vỡ bia khảo nghiệm lúc kiểm tra. Vì vậy, chắc hẳn mấy thánh địa lớn đã tìm hiểu về hắn và Lục Yên Chi.  

Lúc trước hắn đấu với Trình Vĩ Khang, sau khi Trình Vĩ Khang biết tên của hắn cũng kinh ngạc thấy rõ, mà lúc này Khương Thế Long càng thẳng thắn hơn.  

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là chín tấm bia khảo nghiệm trong truyền thuyết có liên kết với nhau. Người của chín thánh địa lớn đã biết chuyện hắn làm vỡ bia khảo nghiệm Ngân Hà.  

Từ lời nói của Khương Thế Long, Dương Bách Xuyên nhận thấy dường như Khương Thế Long coi trọng hắn, điều này khiến hắn không khỏi nghĩ việc mình làm vỡ bia khảo nghiệm cho thấy thiên phú của hắn chẳng những không phải phế vật, mà trái lại còn là thiên tài?  

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn dự định giữ khoảng cách với đám đệ tử thánh địa. Những người này không có ai là đèn cạn dầu.  

Lúc này người ta mở lời lôi kéo mình, nhưng ai biết lát nữa sẽ ra sao?  

Vì vậy, Dương Bách Xuyên kéo Lục Yên Chi đi nhanh hơn, có điều ngoài miệng vẫn nói với Khương Thế Long: "Tại hạ quen lười biếng rồi, sẽ không gia nhập bất kỳ tông môn nào. Cảm ơn ý tốt của Khương huynh. Thiên Yêu Hành Cung sắp mở ra rồi, chúng ta ai làm việc nấy, tránh gây phiền phức cho Khương huynh. Đương nhiên, nếu Khương huynh có chuyện gì, Dương mỗ cũng vui vẻ giúp đỡ."  

Dương Bách Xuyên từ chối Khương Thế Long, nhưng cũng không nói tuyệt tình, bởi vì hắn không muốn Khương Thế Long ghi hận. Đồng thời hắn cũng tỏ rõ lập trường mình sẽ không gia nhập bất kỳ thế lực nào.  

Lúc này Thẩm Bạch đã đuổi kịp Khương Thế Long, trong lòng nảy sinh cảm xúc chán ghét. Hắn ta không ngờ hai người phía trước lại là Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi đã làm chấn động chín thánh địa lớn.  

Tiềm lực thiên phú khảo nghiệm siêu việt khiến cả chín thánh địa lớn rục rịch. Khương Thế Long lôi kéo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi, Thần Phù Linh Tông của Thẩm Bạch tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trước khi đi, Thẩm Bạch cũng được thánh chủ dặn dò, bảo hắn ta nghĩ cách lôi kéo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Nhưng còn có câu: cho dù không lôi kéo được cũng không thể để cho Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi gia nhập thánh địa khác. Từ xưa đến nay, giữa chín thánh địa lớn không hề êm đẹp, chỉ là ngoài mặt tỏ ra thái bình mà thôi.  

Thấy Dương Bách Xuyên nghiêm túc từ chối Khương Thế Long, Thẩm Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đó hắn ta đã mắng Dương Bách Xuyên, lúc này không tiện mở lời lôi kéo. Hắn ta thầm suy tính trong lòng, chỉ có thể tìm cơ hội lôi kéo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Nếu có thể lôi kéo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi vào Thần Phù Linh Tông, hắn ta có công lớn, lợi ích khỏi phải bàn.  

Dương Bách Xuyên từ chối khiến Khương Thế Long không vui, trong mắt bùng lên lửa giận. Nhưng nghe thấy câu cuối cùng của Dương Bách Xuyên, hắn ta cũng nén giận. Chỉ cần không nói tuyệt tình thì vẫn còn cơ hội.  

Trước khi đi, thánh chủ đã nói nếu hắn ta lôi kéo được Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi vào thánh địa Đao Chủng thì sẽ cho hắn ta vào Thần Đao Chủng. Bên trong Thần Đao Chủng của thánh địa Đao Chủng là nơi thần đao của các thánh chủ bao đời trước yên nghỉ, có đại truyền thừa.  

"Nói rồi đấy nhé! Dương huynh không cần lo lắng, Thiên Yêu Hành Cung vô cùng nguy hiểm, Khương mỗ sẽ bảo vệ ngươi. Dù ngươi không gia nhập thánh địa Đao Chủng, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà, đúng không?" Ý là Khương Thế Long sẽ không từ bỏ ý định lôi kéo Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi.  

Thẩm Bạch phía sau châm biếm: "Cương Thi Long, ngươi mặt dày mày dạn quá đấy. Dương huynh đệ không muốn bị ngươi quấy rầy, ai thèm tu luyện truyền thừa Đao Chủng các ngươi chứ? Thiên tài như Dương huynh và Yên Chi cô nương nên gia nhập Thần Phù Linh Tông chúng ta, tu hành con đường thần phù độc nhất vô nhị trên thế gian mới phải. Dương huynh và Yên Chi cô nương thấy có đúng không?"  

Rốt cuộc thì lúc này Thẩm Bạch cũng tìm được chỗ tiếp lời, xen vào cuộc đối thoại giữa Khương Thế Long và Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi.  

Thẩm Bạch giống như đã quên béng chuyện trước đó hắn ta mắng chửi Dương Bách Xuyên, lúc này vẫn có thể mở lời lôi kéo, từ đó có thể thấy da mặt dày cỡ nào. Hắn ta nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp.  

"Tiểu Bạch Kiểm ngươi không cần thể diện nữa hả?" Khương Thế Long dừng lại, quay đầu híp mắt nhìn Thẩm Bạch cách mình ba mét.

Vừa thấy dáng vẻ Khương Thế Long và Thẩm Bạch sắp đối đầu nhau, Dương Bách Xuyên lập tức vui vẻ, ước gì bọn họ bắt đầu đánh luôn.  

Nhưng mà hắn biết những đệ tử Thánh địa này không dễ dàng đánh nhau như vậy, cửu đại Thánh địa là một tổng thể, có thể nói là đại diện cho một nhóm lợi ích, những người này tranh đấu qua lại, nhưng về đối ngoại lại là nhất trí.  

Giữa những người này chắc là không chạm đến lợi ích của bản thân thì sẽ không thật sự chém giết.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play