Sau khi về nhà, ta không ra ngoài nữa mà chuyên tâm chờ đợi Lâm gia ca ca đến.

Đồng thời, ta cũng đang nghĩ cách chuyển gia đình ra khỏi kinh thành.

Kiếp trước, biên cương rộng mở, Man tộc chiếm đóng kinh thành, trong thành không còn mấy người sống sót.

Với thực lực nhỏ bé của ta, đương nhiên không thể chống lại được Man tộc, thay đổi kết cục sụp đổ của quốc gia, biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ ra chính là thuyết phục gia đình rời đi.

Sau khi Lâm gia ca ca làm quan, sẽ được phái ra ngoài làm việc, gả cho hắn, có lẽ sẽ tránh được tai họa.

Sau vài ngày chờ đợi, trước khi hắn đến kinh thành, có người tổ chức một chuyến du xuân thả diều giấy ở ngoại ô.

Ta vốn dĩ không muốn đi, nhưng Giang Từ Nguyệt lại đòi đi.

Ta nhớ kiếp trước, cô ta là người đã tỏa sáng trong cuộc thi thả diều giấy, còn tằng tịu với Tiêu Trạch.

Kiếp này, mặc dù ta không còn quan tâm đến Tiêu Trạch nữa, nhưng Giang Từ Nguyệt cũng đừng mơ mà lấy được.

Cô ta sau khi làm trắc phi đã làm những chuyện ghê tởm với ta, ta vẫn còn nhớ rất rõ.

Ta bảo Chiếu Bích để mắt tới Giang Từ Nguyệt, đêm đó, Chiếu Bích nói với ta, Giang Từ Nguyệt quả thực đang làm diều giấy trong sân.

Từ khi trở thành người của Giang gia nhà ta, cô ta luôn cố gắng động não, kết giao với nữ nhân ở kinh thành, vậy nên cô ta nắm được tin tức nhanh hơn ta.

“Diều giấy rất đẹp, đã làm được một nửa rồi, nhưng khi làm, Giang Từ Nguyệt và mẹ của cô ta vẫn không ngừng chửi mắng tiểu thư với những lời lẽ bẩn thỉu, tiểu thư, người có muốn nô tỳ lén đốt nó cho người không?”

“Đừng, để cô ta làm xong đi.”

Bây giờ mà đốt thì còn gì thú vị nữa? Để cô ta tiến gần mục tiêu đến mức có thể giơ tay chạm vào, rồi một tay cắt đứt luôn đường đi của cô ta, thì mới thú vị.

Ta không làm phiền Giang Từ Nguyệt nữa, nằm yên ba ngày, vào ngày du xuân, ta mới lên xe ngựa đi theo cô ta ra ngoài.

Đến hồ Mộc Lan, Giang Từ Nguyệt nhảy xuống xe ngựa, chạy đến chào những tiểu thư mà cô ta đã kết giao.

Chiếu Bích nhân cơ hội trèo vào trong xe ngựa của cô ta, lấy trộm hộp đựng diều của cô ta đi.

Quả nhiên rất đẹp, Giang Từ Nguyệt đã dồn tâm huyết vào con diều giấy này, kiếp trước ta không tham dự buổi tụ họp này nên không biết cô ta đã làm gì, lần này thật sự được mở rộng tầm mắt.

Chỉ đáng tiếc, mục đích không đơn thuần, diều giấy có đẹp đến đâu cũng khiến người ta kinh tởm.

“Chiếu Bích, nào, chúng ta xé ra chơi.”

Chiếu Bích có chút do dự: “Tiểu thư, chúng ta làm như vậy, không phải là hơi xấu xa sao?”

“Xấu xa?”

Ta cười nói: “Các tiểu thư trong kinh thành đều nói, Giang Vu ta thân là trưởng tỷ mà lại đi bắt nạt kế muội, hà khắc đố kỵ, là một ác nữ, ngươi không biết sao? Giang Từ Nguyệt ở bên ngoài đã bôi nhọ ta thế nào, nếu như đã không thanh minh được, vậy thì cứ xấu xa triệt để đi,  xấu xa cho yên dạ yên lòng.”

“Nào, xé đi.”

Ta đưa cho Chiếu Bích một cánh diều, đang định xé thì một giọng nam điềm tĩnh đột nhiên vang lên từ phía sau: “Con diều đẹp như vậy, xé làm gì?”

Ta dừng tay, ngạc nhiên quay đầu lại.

Quả thực chính là người đó.

Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được hắn ở đây.

Lần này hắn mặc một chiếc áo choàng đen dệt hoa văn hổ vàng, càng khiến hắn tuấn tú tôn quý hơn.

Lần trước nhìn thấy cỗ xe ngựa rách nát của hắn, ta còn tưởng hắn xuất thân bần hàn, nhưng bây giờ, có vẻ như ta đã nhầm.

“Sao cô nương lại ở đây?”

“Sao ta lại không thể ở đây?”

Hắn nhìn con diều giấy trong tay ta rồi nói: “Thứ này hình như không phải của cô nương đúng không?”

Hắn vừa hỏi, ta mới nhớ ra ta đến đây để xé diều giấy. Còn không xé, lát nữa Giang Từ Nguyệt sẽ quay lại mất.

Vì vậy, ta dùng lực xé nó thành từng mảnh.

Không hài lòng, ta còn ném chiếc diều xuống đất, giẫm nát nó.

“Đúng là không phải của ta.” Ta cất những mảnh diều nát còn lại vào hộp, bảo Chiêu Bích cất lại chỗ cũ.

Ta lau lau tay, hỏi hắn: “Công tử sẽ không nói ra ngoài đâu đúng không?”

Hắn không đáp lại.

“Công tử thấy đấy, ta không phải là người tốt gì, có điều, …”

Đồng tử của ta xoay một vòng, cười nói: “Dù sao ta cũng là vị hôn thê của công tử, công tử đừng nói cho ai biết nhé.”

Hắn hài hước nói: “Cô nương trở thành vị hôn thê của ta từ bao giờ vậy?”

“Từ khi ta vào ngồi trong xe ngựa của công tử, sao vậy, công tử không thích sao?”

Hắn trầm mặc một lúc, hỏi lại: “Nữ nhân xinh đẹp cởi mở như Giang tiểu thư đây, ai mà không thích được?”

Gió xuân ấm áp, dung mạo của hắn quá xuất sắc rồi, khiến tim ta lỡ mất vài nhịp.

“Tuy nhiên, nếu cô nương biết ta là ai, sợ là cô nương sẽ muốn rút lại những gì mình nói hôm nay.”

“Vậy công tử nói cho ta biết, công tử là ai?”

Hắn không nói gì mà nhìn vào mắt ta, ý cười lạnh nhạt trên khuôn mặt chuyển hóa thành sự thất vọng mà ta nhìn không hiểu được.

Ta đợi một lúc, thúc giục: “Công tử nói đi!”

Lúc này hắn mới chậm rãi nói: “Tại hạ, Tiêu Bạc Ngôn.”

Dường như có sấm sét nổ trong đầu ta, toàn thân ta cứng đờ.

“Cửu hoàng tử, Tiêu Bạc Ngôn.”

“Đúng vậy.”

Ta đột nhiên không biết nên nói gì.

Cửu hoàng tử Tiêu Bạc Ngôn, mẫu thân là Diễm Phi, nữ tử Miêu Cương, mười lăm năm trước, đã đích thân lên kế hoạch cho âm mưu đảo chính bằng tà thuật gây chấn động triều đình, hại chết vô số người.

Sau đó, Diễm Phi bị kết tội, trở thành tội nhân, bị xử tử, Tiêu Bạc Ngôn bị ghét bỏ, cũng trở thành tội nhân, mười tuổi bị đưa đến Yến Môn, tuy không bị giáng xuống làm thường dân nhưng đến nay cũng chưa được phong hiệu và chia đất.

Hắn thấy phản ứng của ta, giễu cợt nói: “Sợ rồi à? Cô nương chắc hẳn cũng biết ta là một tội nhân, nếu gả cho ta, cô nương cũng chính là tội nhân.”

Đúng vậy, gả cho hắn, sẽ là tội nhân, cả đời không thể bình an được.

Giang gia là thế gia vọng tộc trăm năm, đến đời này, chỉ còn lại ta là con cháu duy nhất, nếu ta xong đời, thì vinh quang của Giang gia cũng sẽ đứt đoạn.

Ta cắn môi.

“Cái gì mà tội nhân hay không tội nhân, ngài đừng nản lòng, có lẽ một ngày nào đó hoàng đế sẽ ân sủng, chuyện được giải quyết, ta, ta cũng không…”

Hắn mỉm cười, trong mắt có chút tia sáng, giống như một nắm đá vụn: “Cô nương sợ cái gì? Yên tâm, ta biết cô nương chỉ nói đùa thôi, không hề để trong lòng.”

Hắn nói như vậy, ta lại cảm thấy lương tâm bất an.

Chiếu Bích khua khua tay với ta, thì thầm, nói đừng ở đây quá lâu, Giang Từ Nguyệt sắp quay về rồi.

Ta nhìn Tiêu Bạc Ngôn rồi quay đầu bỏ chạy.

Khi đến chỗ đám đông, ta cố gắng hết sức để quên đi những gì vừa xảy ra, chào hỏi với mọi người.

Các tiểu thư trong kinh thành đều nhận ra ta, chỉ là, do ta không thích giao lưu, Giang Từ Nguyệt lại thân thiết với họ, ngày nào cũng giả ngây thơ, khóc lóc phàn nàn ta bắt nạt cô ta, nên thái độ của mọi người đối với ta đều rất lạnh nhạt.

Sau khi nói vài câu khách sáo, người chủ trì đề nghị mọi người lấy những chiếc diều giấy do mình làm ra để thi đấu.

Giang Từ Nguyệt là người đầu tiên chạy về xe ngựa, kiêu ngạo đẩy chiếc hộp ra ngoài.

“Từ Nguyệt, trông ngươi trân quý nó như vậy, chắc hẳn lần này đã bỏ không ít công sức.”

“Tất nhiên rồi.”

Các tiểu thư lần lượt mở hộp ra, khoe chiếc diều giấy do mình tự làm.

Khi đến lượt Giang Từ Nguyệt, cô ta ôm chiếc hộp mà không mở, nhìn sang phía ta.

“Tỷ tỷ là người thông minh khéo léo nhất, đồ mà tỷ tỷ làm, không ai không thích, hôm nay tỷ tỷ ở đây, sao ta dám là người đầu tiên mở hộp chứ, tỷ tỷ, hay là tỷ lấy diều của tỷ ra trước, cho chúng ta xem xem?”

Cô ta biết rõ ta không làm, nhưng vẫn muốn dẫn lửa lên người ta đúng không?

Ta xòe tay nói: “Ta không làm, ta không biết làm, ta đến xem mọi người thi đấu thôi.”

Đám đông phá lên cười, không ít người tỏ vẻ khinh thường.

Đáng tiếc, ta là người đã sống hai kiếp, nên không quan tâm đến thể diện lắm, một chút xấu hổ cũng không có.

“Nếu đã như vậy, Từ Nguyệt, ngươi mở hộp ra cho chúng ta xem đi.”

Tất cả mọi người đều nhìn cô ta.

Giang Từ Nguyệt ngồi xổm xuống, vênh váo mở hộp ra.

Nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong, sắc mặt cô ta tái nhợt đi.

Chiếc hộp đầy mảnh vụn, con diều giấy của cô ta giờ chỉ còn lại một đống rách nát.

“Sao lại như vậy?”

Không hề hào nhoáng như trong tưởng tượng, Giang Từ Nguyệt bối rối, nước mắt lăn dài trên mặt.

“Diều giấy của ta, diều giấy của ta bị người khác xé rách rồi!”

Cô ta nức nở, ôm lấy những mảnh giấy, giống như đứa trẻ bị người ta trộm mất kẹo.

Nhìn quanh một vòng, ánh mắt cô ta dừng lại trên người ta: “Là tỷ, chắc chắn là tỷ đã làm hỏng con diều của ta!”

Ta nhanh chóng lùi lại một bước, mặt vô tội nhìn cô ta nói: “Muội dựa vào cái gì mà đổ oan cho người khác vậy, muội có tận mắt nhìn thấy ta làm hỏng không?”

“Ngoại trừ tỷ ra, thì còn có thể là ai nữa?”

“Chuyện này nói thì không hay, lỡ như con diều của muội là do xe ngựa lắc lư làm hỏng thì sao? Hoặc có thể do bản thân muội nghĩ không thông, nên vô duyên vô cớ xé rách nó? Muội không tận mắt nhìn thấy con diều bị hỏng như thế nào, thì đừng có ngậm máu phun người.”

Ta cầm chiếc khăn tay, quạt quạt gió, đi chiêm ngưỡng tác phẩm của người khác.

Giang Từ Nguyệt không có diều, thì chỉ có thể làm nền, bất đắc dĩ phải đứng nhìn tiểu thư nhà người khác biểu diễn thi tài.

Thật kỳ lạ, không thấy thái tử, cũng không thấy Tiêu Bạc Ngôn.

Trong chuyến du xuân lần này, nam nữ được tách ra, nữ ở bên trái khe suối, nam ở bên phải khe suối, lúc này hai bên đang chơi trò ném thẻ vào bình rượu.

Ta ngồi trên bãi cỏ, trải qua một buổi sáng buồn chán.

Đến bữa trưa, mọi người ngồi cùng nhau, không biết Giang Từ Nguyệt đã nói gì với người ta, mà những tiểu thư bên cạnh cô ta lại vì cô ta mà giương cao chính nghĩa, thảo phạt ta.

Bọn họ đều có chút tài hoa, hết người này đến người khác, làm thơ và đọc cho mọi người nghe.

Hầu hết đều là những bài thơ chua chát châm biếm sự hà khắc đố kỵ của ta.

Ta lạnh lùng nhìn họ diễn kịch cả nửa ngày, rồi cầm bút nói: “Nếu mọi người đều có hứng làm thơ như vậy, thì ta cũng tức cảnh sinh tình viết một bài thơ vậy.”

Mọi người nhìn ta như đang xem trò cười.

Ta viết xong, đứng dậy, đem bài thơ dán lên cây.

Một bầy gái xấu xí

Mồm hôi còn nhiều chuyện

Đầu óc ngu hơn lợn

Tài hoa chẳng có nhiêu.

“Giang…Giang Vu!”

Có người tức giận nhảy lên, chỉ vào mũi ta chất vấn: “Ngươi mắng ai đấy?”

Ta trợn mắt: “Dùng đá đánh chó, con nào bị đập thì kêu lớn nhất, ai nhận thì có nghĩa là ta chửi người đó.”

“Ngươi đúng là thô tục vô lý!”

“Còn có thể mắng cái gì dễ nghe hơn được không? Trong cái óc lợn của các ngươi bị thiếu hụt ngôn ngữ đến vậy sao? Chẳng trách có thể kết bạn với hạng người như Giang Từ Nguyệt, người nào người nấy vừa cứng đầu vừa khó gần, mắng người cũng không biết mắng cho đã, cho chó đọc ít sách có khi chúng mắng còn dễ nghe hơn các ngươi.”

Mấy lời này của ta thực sự đã chọc giận bọn họ.

Các vị tiểu thư có quan hệ tốt với Giang Từ Nguyệt đã tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, giơ tay giật tóc ta.

“Giang Vu! Ta phải xé cái miệng ngươi ra!”

Ta cũng không hề sợ hãi, tóm lấy vài người trong số họ, tay chân quơ loạn cào cào.

Vốn dĩ chuyến du xuân này, nam nữ được tách ra, nữ nhân bên này nói gì thì nam nhân phía đối diện cũng không biết.

Bây giờ thì hay rồi, mấy người họ đang đánh nhau với ta, la hét như giết lợn, trong chốc lát, toàn bộ nam nhi đối diện đều đứng dậy xem náo nhiệt.

Khi ta đang chiến đấu mãnh liệt, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của thái tử.

“Dừng tay!” giọng nói của Tiêu Trạch không lớn, nhưng lại cực kỳ có tính uy hiếp, mấy vị tiểu thư kia vừa nghe thấy liền vội vàng buông tay.

“Thái tử điện hạ.”

Tiêu Trạch không biết đến từ lúc nào, thấy chúng ta đánh nhau, hắn tối sầm mặt bước đến, ánh mắt nhìn mỗi người một lượt.

Cuộc ẩu đả này cực kỳ gay cấn đến nỗi những nữ tử vây đánh ta đều bị cào xước mặt, búi tóc cũng bị bung ra, mặt mày bẩn thỉu, cực kỳ đáng xem.

Bị Tiêu Trạch nhìn thấy như vậy, mấy người họ mới bắt đầu xấu hổ che mặt, không dám để người khác nhìn thấy.

“Giang Vu, dưới con mắt của bao nhiêu người như vậy, mà ngươi lại đi đánh nhau với người khác, giống hệt mấy bà bán cá ngoài chợ vậy? Ngươi có còn biết xấu hổ không? Lại đây.”

Không phải chứ? Nhiều người đánh nhau như vậy, hắn dựa vào cái gì mà chỉ mắng mỗi mình ta.

Ta tức giận, không thèm di chuyển.

Hắn đi thẳng tới trước mặt ta, nắm lấy cổ tay ta, giống như sắp như kéo ta vào rừng vậy.

“Ngài đang làm gì vậy? Thả ta ra!”

Tiêu Trạch buông tay ra, tức giận nói: “Giang Vu, ngươi xem xem ngươi giống cái thể loại gì? Không biết ý tứ! Hôm nay gây náo loạn như vậy, không sợ mất mặt sao?”

Ta cười giận dữ: “Mất mặt? Ta mất mặt cái gì? Danh tiếng của ta dù sao cũng đã bị hủy hoại từ lâu rồi, đánh nhau thì còn có thể tệ hơn đến đâu nữa? Còn bọn họ, đều là những tiểu thư khuê các, coi danh tiếng như mạng, hôm nay bị ta đánh thành như vậy, nửa đời còn lại đều bị người ta cười nhạo, bọn họ mới thực sự mất mặt.”

“Ngươi còn rất đắc ý?”

“Tất nhiên phải đắc ý rồi, ai quan tâm thì người đó thua, ta cũng không thiệt, sao ta không thể đắc ý chứ?”

Hắn tức giận.

“Ngươi đúng là hết thuốc chữa, ngươi cứ như vậy thì ai dám cưới ngươi?”

“Ngài quan tâm làm gì? Liên quan gì đến ngài?”

Hắn nghẹn họng, một lúc sau lại nói: “Hoàng hậu là di mẫu của ngươi, Cô miễn cưỡng cũng được coi là biểu ca của ngươi, sao lại không quan tâm được?”

Ta cười lạnh:“Không cần biểu ca phí tâm, tổ mẫu ta đã chuẩn bị gả ta cho Lâm gia ca ca, vài ngày nữa sẽ đến phủ của ta bàn chuyện hôn sự, Lâm gia ca ca là người cực kỳ bao dung, sẽ không để ý đến chuyện nhỏ nhặt như này đâu.”

Hắn đơ người ra.

Một lúc sau, hắn không tin nổi hỏi ta: “Tháng trước ngươi vừa mới thề sẽ không cưới ai ngoài Cô, tháng này ngươi lại bàn chuyện hôn sự với người khác?”

“Điện hạ, chuyện này đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lần trước ở trong cung, ta đã nói với ngài rồi, ta không thích ngài, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.”

“Ngươi đúng là…đồ lả lơi ong bướm!”

“Đúng, đúng, đúng vậy!”

Ta trợn mắt nhìn hắn ta rồi vênh váo bỏ đi.

Mặt ta bẩn rồi, không chơi nữa, ta tức giận đi về phía xe ngựa, Chiếu Bích vội vàng chạy ra đón ta.

Gần đến nơi, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay áo ta, kéo ta ra phía sau cây.

Ta bị giật mình, khi nhìn rõ khuôn mặt đó, ta vội vàng đưa tay lên che mặt.

Tiêu Bạc Ngôn cười khẩy: “Che cái gì? Nhìn thấy từ lâu rồi.”

Lúc này ta mới ngập ngừng bỏ tay xuống, hỏi hắn: “Vừa nãy ngài đi đâu vậy? Ta không nhìn thấy ngài.”

“Ta không thích náo nhiệt, nên đứng chờ ở chỗ vắng.”

“Không thích náo nhiệt thì sao lại tới đây?”

“Thái tử có lệnh, không thể không tuân theo.”

Thì ra là Tiêu Trạch bảo hắn đến đây, tình cảm của hai huynh đệ họ tốt như vậy sao?

Vừa nghĩ tới đây, hắn đột nhiên lấy ra từ trong ngực một cái bình sứ nhỏ đưa cho ta.

“Đây là kim sang dược thượng hảo, quanh năm ta đều đem nó theo bên mình, cô nương rửa qua vết thương đi, rồi bôi cái này lên.”

Quanh năm đều đem theo bên người, có phải là vì thường xuyên bị thương không?

Hắn ở Yến Môn, một nơi vừa nghèo khó vừa lạnh lẽo, chắc hẳn luôn phải chém chém giết giết, liều mạng để tồn tại.

Ta nhận lấy chiếc bình sứ, cầm trong tay, có chút khó xử: “Ngài đã nhìn thấy ta bắt nạt người khác rồi, còn thấy ta đánh nhau rồi, mà vẫn không chê ta suy đồi đạo đức, tự khinh tự tiện ư?”

Vậy mà hắn lại cười.

“Sao ta phải chê cô nương chứ? Danh môn khuê các, cao môn quý tử trong kinh thành đều là những người đạo đức giả nhất, ta thấy cô nương đánh bọn họ, cảm thấy rất sảng khoái.”

Không hiểu tại sao, tảng đá trong lòng ta đã rơi xuống đất, kiêu ngạo nói đùa: “Vậy ngài thấy ta đánh nhau, sao lại không tới giúp ta!”

Nói xong, ta cảm thấy có chút hối hận, hắn có phải là gì của ta đâu, dựa vào cái gì mà phải giúp ta, ta không nên nói đùa như vậy.

Tiêu Bạc Ngôn không có phản ứng gì, chỉ nói: “Ta cứ tưởng cô nương đánh không lại nên mới định ra tay tương trợ, ai ngờ được cô nương lại lợi hại như vậy.”

Hắn nói xong, cười nhìn ta một lúc rồi nói: “Mau rửa vết thương rồi bôi thuốc đi, vài ngày nữa cô nương phải đính hôn rồi, bị thương như này e là không phù hợp.”

“Đính hôn?”

À, hắn nghe thấy ta và Tiêu Trạch nói chuyện rồi!

Ta vội vàng giải thích: “Bàn chuyện hôn sự gì chứ, ta chỉ nói bừa thôi, thực ra người ta chỉ đến kinh thành đi thi, hai chúng ta còn chưa từng gặp mặt, chuyện còn chưa đâu vào đâu cả! Ta nói vậy là do thái tử bảo ta không gả đi được thôi.”

Hắn cười cười: “Sao mà không gả đi được chứ? Hơn nữa, giá trị của nữ nhân không phụ thuộc vào việc nam nhân có cần hay không, cô nương không cần để ý tới thái tử.”

“Cám ơn, ngài thật tốt bụng.”

Ngoại trừ tổ mẫu của ta ra, thì hắn là người duy nhất nói như vậy.

Ở đằng xa, không biết sao Tiêu Trạch lại đến được đây, hắn nhìn thấy chúng ta thì hét lớn: “Bạc Ngôn!”

Ta sợ đến nỗi run cả chân.

Tiêu Bạc Ngôn nhìn hắn, không kiêu ngạo cũng không tự ti, chắp tay hành lễ: “Thái tử điện hạ.”

Tiêu Trạch liếc nhìn ta với vẻ mặt chán ghét: “Bạc Ngôn, sao ngươi lại đi cùng nàng ta?”

Tiêu Bạc Ngôn nhìn ta, cụp mắt xuống: “Thần, sơ ý giẫm phải váy của Giang gia tiểu thư, đang nhận lỗi.”

“Ồ.”

Tiêu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nhận lỗi cái gì? Là do nàng ta không chú ý đụng phải ngươi, ngươi đừng đứng chung với nàng ta nữa, lại đây, Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”

“Tuân lệnh.”

Tiêu Bạc Ngôn gật đầu, ra hiệu cho ta rồi đi về phía Tiêu Trạch.

Thái tử chó.

Ta lén trợn mắt với hắn rồi kéo Chiếu Bích đi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play