Cảnh Duệ và Lâm Tuyết dắt nhau đi ăn ở một nhà hàng Hàn Quốc. Trong lúc hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ thì lại nhận được một cuộc điện thoại.
Nhìn trên màn hình thấy tên của Phượng Vũ, Lâm Tuyết nuốt vội miếng thức ăn rồi đưa máy lên tai nghe:
- A lô? Gọi tớ có gì không?
Loa điện thoại phát ra một tiếng nấc nhỏ.
“Tớ… tớ không ổn rồi”.
- Ơ? Cậu đang khóc à?
“Tớ đang coi chương trình thực tế, anh trai cậu với Hoa Hoa đuọc ghép cặp. Có khi nào anh ấy yêu đương thật rồi không, hu hu”.
Lâm Tuyết bĩu môi:
- Ông đó có bồ chắc khó hơn lên trời… Thế lúc sáng đứa nào bảo là giống tình cảm giữa fans và idol?
“Ý tớ không phải thế! Là tớ không xứng với anh ấy mà còn mơ cao… hức…”
Hóa ra Phượng Vũ khóc vì cảm thấy tủi thân. Chắc nhìn nhan sắc và gia thế của nữ diễn viên kia lại tự dưng tủi thân đây mà!
- Ây da! Theo tớ phán đoán, cái cô Hoa Hoa đó chắc cũng đang khó chịu vị bị ghép đôi lung tung. Cậu đừng nghĩ nhiều, tình yêu làm gì có chuyện xứng hay không. Chỉ cần hai người đối với nhau chân thành là được.
“Hu hu hu, biết vậy không xem chương trình này rồi”.
Lâm Tuyết liếc mắt lên nhìn Cảnh Duệ ở phía đối diện. Anh đang ngồi ăn bình thản vậy thôi chứ ai mà biết có nghe thấy hay không. Cô không muốn bàn chuyện riêng của nhỏ bạn ở đây nên tìm cách cúp máy:
- À… Bây giờ tớ đang bận chút! Tối rảnh qua nhà tớ ngủ giống hôm trước đi! Rồi chúng mình tâm sự!
Cô cúp máy rồi cười gượng nhìn Cảnh Duệ:
- Hì, bạn em gọi.
Anh gật gật:
- Ừm. Có phải cô bạn lần trước đi net cùng em không?
- Ế! Đúng rồi! Lâu rồi mà anh còn nhớ luôn á?
Sau lần gặp mặt đó, anh đã đưa cô số điện thoại, nhưng đợi cả tuần trời không thấy nhắn nhủ gì. Làm sao Cảnh Duệ có thể quên được. Anh cười trừ:
- Cái gì về em mà anh không nhớ cơ chứ.
Câu nói của anh làm Lâm Tuyết suýt thì mắc nghẹn, cô ho khù khụ rồi uống vội chút nước. Dương Cảnh Duệ thấy vậy thì không trêu cô nữa:
- Phải rồi, vừa nãy em có nhắc diễn viên Hoa Hoa…?
Anh nói lấp lửng để cô tự tiếp tục:
- À, anh trai em bị rộ lên tin đồn hẹn hò với chị ấy… Cũng không phải lần đầu. Mấy cái này không có gì là lạ, ảnh hay bị ghép đôi với mấy nữ ca sĩ chung sân khấu.
Cảnh Duệ biết cái cô Hoa Hoa đó không phải là loại tốt đẹp gì. Lần trước có nhắc nhở một lần, Phó Thụy đã tỏ ra không tin, còn kết quả sau lần họp báo ra sao thì Cảnh Duệ không rõ. Chỉ sợ cô diễn viên đó không có được người thì quyết tâm phá nát sự nghiệp của Phó Thụy.
- Anh nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
Tiếng gọi của Lâm Tuyết kéo hồn chàng trai trở về. Anh cau nhẹ đôi lông mày, gạt phăng chuyện trong showbiz sang một bên, cảm thấy mình không có tư cách để nhúng tay vào. Chàng trai cười xòa đáp:
- À không có gì…
Nói xong lại cúi đầu xuống ăn. Thức ăn mới vào miệng chưa được vài giây Cảnh Duệ đã bị Lâm Tuyết làm cho suýt thì nuốt không trôi:
- Mà anh còn thích em không?
Cô bé thì tỉnh bơ còn Cảnh Duệ thì sặc sụa, anh uống miếng nước để thức ăn dễ trôi xuống cuống họng rồi hắng giọng:
- E hèm… sao đột nhiên…!?
Vừa nãy còn tỉnh bơ mà thoắt một cái, Lâm Tuyết đã không giấu nổi vẻ ngại ngùng:
- A… E-em chỉ hỏi vu vơ thôi… anh cứ kệ đi…
Đến lúc này Cảnh Duệ mới nhận ra, mình chỉ mới tỏ tình chứ chưa mở lời hỏi xem suy của đối phương. Anh cúi đầu để che đi khóe miệng đang không tự chủ mà nhếch lên. Ngay sau đó, Cảnh Duệ đặt bàn tay của mình ngửa lên mặt bàn, dịu dàng nhìn cô:
- Nếu em đã hiểu trái tim mình muốn gì… trong vòng ba giây tới đây, hãy nắm lấy tay anh.
Và rồi hai người dường như có một thế giới riêng. Không gian xung quanh như phát ra một tiếng nhạc nhẹ xen lẫn vào trong tiếng nói chuyện của các vị khách khác.
- Một.
Cảnh Duệ bắt đầu đếm làm tâm trí của Lâm Tuyết rối bời. Cô nghe rõ tiếng tim mình đập, hai tay bấu vào nhau ở dưới đùi.
- Hai.
Vừa đếm, anh vừa nở nụ cười thật mềm mại giống như muốn trấn an Lâm Tuyết. Ngón tay của cô bắt đầu cử động. Nửa muốn nửa không. Chẳng biết sự lựa chọn này có thật sự đúng…
- Ba.
Tay Lâm Tuyết đưa lên, lúc gần chạm vào thì cô khựng lại. Cảnh Duệ ngay lập tức chộp lấy bàn tay nhỏ xinh:
- Còn phân vân điều gì à?
Da thịt trên mu bàn tay Lâm Tuyết cảm nhận rõ ngón cái của Cảnh Duệ đang xoa nhẹ lên cô. Tay anh ấm áp nhưng hơi thô ráp, nó thể hiện một con người cứng cỏi nhưng luôn bao dung, dịu dàng.
Lâm Tuyết nhỏ nhẹ trả lời:
- Thật ra… em đã biết vì sao anh trai không muốn em yêu đương…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT