Sau khi bắn một lần, Biên Việt rời khỏi cơ thể Phương Ninh Trí, thở dài thỏa mãn, thay đổi tư thế cho anh. Phương Ninh Trí bị hắn bế lên đùi ngồi, giữa ha.i chân ướt đẫm là dươ.ng vật bán cương, ma sát mấy cái lại bắt đầu ngóc đầu dậy.

Lần nữa tiến vào trong, vác.h thịt trơn trượt bao vây dươ.ng vật khiến hơi thở Biên Việt nặng dần, hai tay ôm vai Phương Ninh Trí, dựa sát, môi dán môi anh, thơm nhẹ lên đó. Hai chân Phương Ninh Trí dần thõng xuống, tư thế đó khiến Biên Việt vào được sâu hơn.

Hai chân không có sức gì, buông xuôi xuống hai bên, ngón chân cuộn lại. Cảm giác tê dại vừa lui xuống lại dâng lên khiến eo anh ưỡn lên, xương sống mềm nhũn.

Phương Ninh Trí cúi đầu thấp, dựa vào lòng Biên Việt, lắc lư theo động tác của hắn.

Sau khi ra vào vô số lần, Biên Việt lại bắn thêm lần nữa vào bên trong. Phương Ninh Trí bít sâu, anh cảm thấy như mình là một quả bóng mà Biên Việt đang không ngừng bơm hơi vào trong, khí càng lúc càng nhiều, càng lúc càng đầy khiến anh trướng căng. Trong lòng anh sợ hãi, hơi giãy dụa nhưng bị đối phương đè lại.

Bên tai ấm áp, giọng Biên Việt như vừa từ dưới nước lên, hơi thở nặng nề, giọng điệu ẩm ướt, gọi tên Phương Ninh Trí còn quyến rũ hơn bình thường một chút.

Hắn hỏi: “Phương Ninh Trí, anh bắn bên trong nhiều chút thì em sẽ mang thai sao?”

Đề tài này cả hai đã từng nhắc đến rồi, Phương Ninh Trí ngơ ngác mấy giây rồi lắc đầu: “Em không biết.”

Biên Việt cười, ôm chặt lấy người trong lòng mà hôn, vừa hôn vừa nói: “Sao cái gì em cũng không biết vậy.”

Phương Ninh Trí rê.n rỉ, Biên Việt nâng mặt anh dậy hôn lên tai, lên chóp mũi, giọng đè thấp: “Không biết cũng chẳng sao.”

Hôm đó Phương Ninh Trí không mang quần áo, tắm sơ trong phòng tắm rồi đi ra mặc đồ Biên Việt. Hắn cầm chiếc ba lỗ đen đến cạnh Phương Ninh Trí, kéo vạt áo anh lên: “To này.”

Phương Ninh Trí hưởng ứng lời hắn: “Lúc trước to, giờ cũng to.”

Biên Việt nghe xong, cười mờ ám: “Cái gì to nhỉ?”

“À… quần áo anh.” Phương Ninh Trí tạm dừng hai giây mới nhận ra, mặt đỏ bừng, ngượng không cả ngẩng đầu lên.

Biên Việt ôm vai anh, môi dán vành tai, thở ra rồi hỏi: “Không phải anh to lắm sao?”

Phương Ninh Trí nuốt nước miếng, bối rối. Anh cúi đầu thấp, tựa đầu vào ngực hắn, không muốn tiếp lời.

Mùa hè hình như nóng hơn hẳn mấy năm trước, nắng cả ngày, đến chạng vạng mới đỡ hơn một chút. Phương Ninh Trí ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, Biên Việt xuống nhà lấy đồ ship, tiện mua thêm hai cây kem.

Phương Ninh Trí ăn được nửa quả, nửa quả còn lại đặt lên bàn. Bộ phim trên TV đã kết thúc, anh hơi buồn ngủ. Đúng lúc đó Biên Việt vào phòng, Phương Ninh Trí ngẩng đầu lên nhìn. Hắn vừa vào phòng khách cởi áo, ở trần ngồi xuống đất xé hộp hàng, lấy đồ ra.

Phương Ninh Trí ngả ra, hơi nâng cằm, lười biếng hỏi: “Anh mua gì đấy?”

Biên Việt cười, mở chiếc hộp nhỏ, lấy hai chiếc nhẫn ra.

Phương Ninh Trí mở to mắt, tỉnh cả ngủ: “Cái gì đó?”

Biên Việt bật cười, toàn thân tràn đầy niềm vui. Hắn dựa vào sô pha, gáy tựa lên bụng Phương Ninh Trí, ngửa lên nhìn đối phương, giọng dịu dàng: “Nhẫn đôi, mỗi người một cái.”

Có thể vì quá nóng, hoặc vì quá buồn ngủ, tóm lại là đầu óc Phương Ninh Trí lúc này hình như không quá tỉnh táo, anh sửng sốt hồi lâu, khi nhận ra thì ngón áp út đã bị đeo nhẫn lên.”

“Vừa in, đẹp thật, mắt thẩm mỹ của anh cũng được đấy nhỉ.” Biên Việt cầm tay anh, kéo đến trước mặt mình đánh giá.

Hơi thở ấm áp phả lên mu bàn tay Phương Ninh Trí, anh giật mình, mãi mới nói: “Nhẫn đôi tình yêu hả?”

“Nhẫn cưới.”

Ngón tay Biên Việt vẽ vòng trong lòng bàn tay anh. Hắn mím môi, thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Thật ra từ lâu anh đã nghĩ phải cầu hôn em như thế nào. Nhưng vừa nhận hàng, anh không thể kìm được mà phải đeo nhẫn ngay cho em.”

Phương Ninh Trí nín thở nghe Biên Việt nói: “Anh muốn kết hôn với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play