Dường như Biên Việt rất quen đối phó với những trường hợp thế này. Hắn nói chuyện với mọi người một lúc là hòa nhập được. Một người anh họ ôm vai Biên Việt hỏi: “Uống được rượu không?”
“Một ít thôi.”
“Thế thì làm một ít.”
Biên Việt bị kéo đi uống rượu. Phương Ninh Trí nhìn hắn bị lôi đi cũng muốn đi theo nhưng tay lại bị huých một phát, quay lại nhìn, là Dao Dao.
Dao Dao nói: “Chị ơi người yêu chị đẹp trai lắm.”
Phương Ninh Trí lại quay sang nhìn Biên Việt. Anh nhìn hắn bị quây vào giữa tựa như thấy được Biên Việt nhiều năm trước đang mặc đồng phục bị hội Triệu Huy vây quanh.
Thời gian trôi nhanh mà cũng trôi thật chậm, sau sự chờ đợi vô tận cả hai đã trưởng thành từ lúc nào.
Biên Việt bị kéo đi uống một vòng, khi trở về đã ngà ngà say. Phương Ninh Trí đỡ vai hắn, Biên Việt tiện đà dựa vào, nhắm mắt, giọng khó chịu: “Anh say rồi đấy Phương Ninh Trí.”
“Em thấy mà.” Phương Ninh Trí vuốt tóc trên trán hắn ra sau, hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa, em đưa anh về.”
“Chưa, anh vừa xuống máy bay là đi tìm em.” Biên Việt cọ cọ vai anh, nhếch môi: “Nhớ em lắm, khẩn cấp muốn gặp em.”
Lúc nói nhưng câu này hắn không hạ giọng xuống, âm lượng bình thường khiến mấy người họ hàng xung quanh nghe được cả. Cha Phương cười, nói với Phương Ninh Trí đang đỏ mặt: “Ninh Ninh này, cha thấy Tiểu Việt uống cũng nhiều rồi, hay hai đứa về trước đi.”
Phương Ninh Trí gật đầu nói dạ rồi kéo Biên Việt đứng lên.
Người bên cạnh định hỗ trợ nhưng Biên Việt cản lại, cảm ơn rồi nói: “Không cần, tôi vẫn đi được mà.”
Phương Ninh Trí đỡ hắn đi ra ngoài. Biên Việt đúng là quá chén, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Vất vả lắm mới ra đến bên ngoài, Phương Ninh Trí đặt xe, Biên Việt nửa dựa vào người anh.
Yên vị ở hàng ghế sau, Phương Ninh Trí báo cho tài xế khách sạn mình ở. Xe vừa khởi động Biên Việt đã lảo đảo ngã lên người Phương Ninh Trí. Hắn thở dài, vặn vẹo nằm ngửa trên đùi Phương Ninh Trí, hơi nheo mắt lại ngắm đối phương.
“Ninh Ninh…” Hắn gọi, giọng dịu dàng hơn hẳn bình thường.
Phương Ninh Trí ôm lấy Biên Việt, cúi đầu. Đến khoảng cách hai hàng lông mi sắp chạm nhau, anh hỏi: “Sao thế?”
“Ninh Ninh đẹp quá.” Biên Việt chun mũi, cười khúc khích.
Phương Ninh Trí nhìn hắn cười mà tim như muốn nhảy ra ngoài. Anh luống cuống không biết đáp lại thế nào đã bị ôm cổ, hôn lên. Mùi rượu cay nóng bao vây đầu lưỡi. Phương Ninh Trí “Ưm” một tiếng, cứng đờ người không dám chuyển động.
Anh cẩn thận mà nhận lấy nụ hôn của Biên Việt, cố gắng không phát ra âm thanh.
Biên Việt lại càng chẳng nể nang gì, hắn ôm siết Phương Ninh Trí, liếm bờ môi mềm mại, truyền cả hơi rượu và thái độ say mê qua. Lần đầu tiên Phương Ninh Trí thấy Biên Việt say, lại sợ bị tài xế phát hiện nên giật người về phía sau nhưng gáy bị đè lại: “Đừng nhúc nhích.”
Biên Việt thì thầm, tay lần theo lưng anh, sờ đến khóa váy ở eo rồi vu.ốt ve.
Đột nhiên, Phương Ninh Trí run lên. “Xoẹt” một tiếng nhỏ vang lên trong xe. Anh nuốt tiếng kêu xuống, có bàn tay lần vào từ chỗ khóa kéo vào trước ngực anh.
Áo lót độn mút bị kéo ra. Phương Ninh Trí hít sâu. Anh nhìn đằng trước, hình như lái xe chẳng nhận ra phía sau có chuyện gì, trong thùng xe tối tăm chỉ có ánh đèn đường thoáng lướt qua. Cơ thể cứng còng, anh cố gắng khống chế bản thân nhưng chẳng thể điều khiển được cái tay không kiêng dè gì kia của Biên Việt.
Bàn tay dán lên làn da trong áo lót, ngón tay với những vết chai mỏng vu.ốt ve đầu v* khiến hơi thở của Phương Ninh Trí trở nên nặng nề. Cổ họng anh phát ra những âm thanh thật nhỏ. Anh không chịu được nữa, kéo bàn tay trong áo mình của Biên Việt ra ngoài.
Biên Việt kêu hai tiếng. Xe dừng đèn đỏ, ánh đèn đường rọi vào bên trong. Vẻ mặt hắn như trẻ con đòi kẹo: “Ninh Ninh.”
Phương Ninh Trí nhịn tức, sờ tóc hắn, vu.ốt ve lông mi hắn, nói khẽ: “Sắp đến rồi anh dậy được không?”
“Anh khó chịu quá!”
“Khó chịu chỗ nào?”
“Đau đầu.”
Phương Ninh Trí hôn trán hắn, nhỏ giọng: “Về rồi hết đau.”
“Ninh Ninh…”
“Ơi?”
“Xin lỗi, không đi với em, làm em buồn.”
“Không sao. Anh đã đến đây rồi còn gì.”
“Không phải kiểu đấy.” Biên Việt lắc đầu, chống tay ngồi dậy, dựa vào kính xe, co ro, ngơ ngẩn nhìn Phương Ninh Trí nói: “Anh đã nghĩ là không thể làm em buồn nữa nhưng chẳng làm được như thế.”
“Em không buồn mà.” Phương Ninh Trí cắn m,ôi dưới, nhịn cảm giác tê dại trong lòng mà tới cạnh Biên Việt, giang tay ôm hắn vào lòng thì thầm: “Anh giúp em như thế trước mặt họ hàng làm em thấy mình như bạn gái anh thật ấy. Em vui lắm, cũng thỏa mãn rồi.
Phương Ninh Trí nói xong, nín thở đợi một lúc cũng không nghe thấy Biên Việt đáp.
Anh cúi đầu nhìn thì mỉm cười.
Biên Việt hơi ngửa đầu, môi hé mở nhưng ngủ mất rồi.
Anh ôm chặt Biên Việt say mèm, tựa vào bên tai hắn, dùng tông giọng rất nhẹ mà rằng: “Em thích anh lắm, Biên Việt.”
Tình yêu thuở thiếu thời có thể biến chất không, không ai biết nhưng tình yêu của Phương Ninh Trí thì không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT