Biên Việt không đáp, chỉ vùi đầu sâu hơn.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng, hơi thở bọn họ giao hòa, dần trở nên êm dịu.

Phương Ninh Trí ngủ, Biên Việt giật giật người rồi tránh sang bên. Hắn đỡ Phương Ninh Trí nằm ngửa, khóe mắt đối phương còn vương lệ. Biên Việt giơ tay nhẹ nhàng lau, lông mi Phương Ninh Trí run run, gọi tên Biên Việt trong cơn mơ màng.

Biên Việt dựa sát lại, kề bên tai anh, giọng run run: “Anh đây.”

Đêm nay Phương Ninh Trí như thuyền nhỏ được cập bờ, ngủ ngon trong bến cảng không sóng gió.

Hôm sau Phương Ninh Trí bị chuông điện thoại đánh thức. Di động nằm trong đống quần áo rung lên bần bật, cứ ngừng một tí rồi lại rung lên. Anh cuộn mình trong chăn, định duỗi người xuống giường đi lấy nhưng tứ chi bải hoải, xương cốt như bị nghiền nát, đau nhức không chịu được.

Đúng lúc này anh lại thấy động tĩnh bên cạnh mình, hơi nghiêng đầu. Trong ánh sáng mờ mờ, Biên Việt xoay người xuống giường. Nửa người trên ở trần sáng lên dưới nắng sớm. Anh nheo mắt lại, tai trái bị di động dán lại chợt lạnh, giọng Hà Lợi vang lên.

“Anh Phương ơi dậy chưa? Em đặt vé mười hai giờ trưa này bay đấy, anh đừng quên.”

Phương Ninh Trí ngẩn người, đúng là quên thật, anh phải về tham gia đám cưới sau của cha.

Thấy im lặng hồi lâu, Hà Lợi cạn lời: “Anh Phương quên thật hả?”

Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt. Biên Việt dựa vào đầu giường, ngậm thuốc lá điện tử lướt điện thoại, thấy Phương Ninh Trí nhìn lại mới nhả khói ra, vị đào. Hắn cười với anh, dùng khẩu hình hỏi làm sao.

Phương Ninh Trí lắc đầu, vuốt tóc nói với Hà Lợi: “Không quên, anh chuẩn bị đi đây.”

Cúp điện thoại, Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt, nói nhỏ: “Em phải về.” Đoạn, anh nói tiếp: “Cha mẹ em ly hôn. Đây là đám cưới cha, em phải về.”

Phương Ninh Trí dứt lời thì nghe thấy đối phương nói: “Mấy giờ, anh đưa em ra sân bay.”

Anh không biết mình đang chờ mong điều gì nhưng chắc chắn không phải câu trả lời đó của Biên Việt. Anh hơi hụt hẫng nhưng chỉ biết bất lực, cúi đầu nói khẽ: “Bây giờ phải đi, giữa trưa bay rồi.”

“Đi nổi không?”

Phương Ninh Trí chống hai tay ra sau nhưng lại sụp xuống. Anh lắc đầu: “Không nổi.”

“Để anh bế.”

Phương Ninh Trí nằm yên, nắm chăn tránh đi không cho Biên Việt bế. Anh bĩu môi hỏi: “Tết này anh không bận à?”

“Bận.” Biên Việt đáp, bước về phía tủ, lấy bộ quần áo cho Phương Ninh Trí: “Mặc tạm về nhà em vệ sinh cá nhân rồi anh đưa ra sân bay.”

Phương Ninh Trí tới trước mặt hắn. Biên Việt đứng thẳng người, lấy va li của anh rồi ấn thang máy. Phương Ninh Trí đi phía sau nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, bất giác bước chậm lại.

Vào bên trong, hắn quay người lại anh mới vội vội vàng vàng bước nhanh theo.

Xe Biên Việt đậu bên dưới tầng, một chiếc xe thể thao màu trắng. Phương Ninh Trí bước vào trong, kinh ngạc nói: “Lúc cái xe này đậu dưới nhà em tưởng của nữ cơ, không ngờ là của anh.”

Biên Việt cười không đáp. Phương Ninh Trí thắt dây an toàn, nhìn đồ trang trí trong xe: “Cái này đáng yêu này.”

“Mua đại, có thích không tặng em mấy cái.”

“Có!” Phương Ninh Trí gật đầu, ánh mắt cũng cười lên.

Biên Việt khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên, hắn nhìn nụ cười trên người kia, nói: “Em đúng là dễ dụ.”

“Anh nói gì?” Phương Ninh Trí không nghe rõ, ngước nhìn hắn.”

Hai người nhìn nhau. Biên Việt nghiêng lại gần, hôn lên khóe miệng Phương Ninh Trí: “Không có gì, thấy em ngoan quá.”

Biên Việt đưa đến sân bay rồi mà đối phương lại cố tình đi chậm.

Hắn dừng lại, quay đầu nhìn anh. Phương Ninh Trí ngạc nhiên. Biên Việt thấy bộ dáng ngơ ngác kia thì bất đắc dĩ nắm vai anh, kéo lại bên cạnh: “Đừng có cách xa anh quá.”

Phương Ninh Trí đúng là dễ dỗ thật, Biên Việt chỉ nói câu đó thôi mà khó chịu trong lòng anh tan thành mây khói, vui như mở cờ trong bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play