Hai mắt Phương Ninh Trí nhắm chặt, chỉ cảm nhận được mình được bế lên. Tiếng thang máy mở cửa vang lên, mùi nước hoa nữ cũng khuất dần trên hành lang. Anh tựa vào ngực Biên Việt, ngửi được thoang thoảng hương bạc hà bện cùng hơi thở đàn ông, trưởng thành thành chiếc lưới bao vây anh.

Phương Ninh Trí chợt cảm thấy bối rối tựa thuở thiếu thời, mặt đỏ bừng. Anh nhớ lại bộ dạng lúc say của mình mà bắt chước, nhưng kỹ năng giả vờ vẫn kém cỏi như thế, giả say nhưng mặt đỏ lựng, căng thẳng đến mức tim như ngừng đập đến nơi.

Đột nhiên có tóc chạm vào trán, lông mi Phương Ninh Trí bị ngón tay lành lạnh vuốt ve, hình như Biên Việt cách anh thật gần. Hơi ấm phả vào bên tai, giọng nam hơi có vẻ xa lạ vang lên: “Em uống bao nhiêu thế Phương Ninh Trí, sao chẳng có tí mùi rượu nào vậy?”

Lời nói dối vô tình bị vạch trần, mí mắt anh run rẩy rồi từ từ mở ra. Bốn mắt nhìn nhau. Phương Ninh Trí thấy mình trong mắt Biên Việt, biết bao năm rồi mới lại nhìn thấy mình, thật lạ.

Đột nhiên anh rất muốn khóc, nhưng tuyến lệ phát triển quá mức thời thiếu niên tới giờ này hình như đang đình công ròi.

Anh cũng cố chấp nhìn lại Biên Việt, mở miệng, câu đầu tiên nói là: “Muộn thế này rồi, sao chỗ ở của anh lại có phụ nữ đi ra.”

Biên Việt ngạc nhiên. Thời gian đã xóa nhòa sự bướng bỉnh trên gương mặt hắn, ánh mắt cũng được điều chỉnh hiện giờ lộ vẻ ôn hòa. Hắn cười nhạt, nhìn Phương Ninh Trí nói: “Đấy là người ủy thác của anh, chuẩn bị ly hôn, ngày mai lên tòa nên anh với chị ta phải khớp lời ngày mai sẽ nói.”

Phương Ninh Trí nhìn chòng chọc Biên Việt, hắn tiếp lời ngay: “Không lừa em.”

Nói đến từ “lừa”, tất cả những ám ảnh như trầm tích trong lòng Phương Ninh Trí như bị kéo ra. Anh tránh khỏi Biên Việt, lùi về phía sau mấy bước, dựa lưng vào tường, ngẩng lên nhìn Biên Việt: “Em nghe Triệu Huy nói anh về nước lâu rồi, còn gặp nhau đi ăn mấy lần.”

Biên Việt nhíu mày, Phương Ninh Trí nắm chặt tay: “Anh luôn lừa em.”

“Xin lỗi.”

Câu nhận lỗi khiến Phương Ninh Trí ngây người. Trên thế giới này, câu xin lỗi mà anh không muốn nghe nhất là từ Biên Việt nói. Năm ấy, trong Biên Việt, qua nửa đêm rồi Biên Việt lén tìm đến, hai người trốn trong chăn, hôn, khóc, hứa hẹn, Biên Việt nói rất rất rất nhiều lần xin lỗi, rồi cũng hứa hẹn rất rất rất nhiều lần.

Anh vẫn chờ Biên Việt đến tìm mình nhưng nhiều năm trôi qua, lúc đầu anh còn có thể nói xấu Biên Việt, không nghĩ được gì khác. Đến hiện tại, hai người ở cùng một tòa nhà, không còn là cách hơn nửa cái Thái Bình Dương mà chỉ có mấy tầng nhà.

Anh ấm ức nhìn Biên Việt, nói nhỏ: “Anh nói câu gì khác được không, em không muốn nghe lời xin lỗi.”

Biên Việt im lặng rồi mở miệng nói những lời như dao, đâm vào nơi yếu ớt của Phương Ninh Trí: “Em cứ coi những lời hứa hẹn trước kia như câu nói đùa giỡn của trẻ con đi.”

Phương Ninh Trí dại ra, ngơ ngác nhìn Biên Việt. Hắn lùi bước về sau, cách anh càng lúc càng xa, cúi đầu nhìn bóng đổ trên hành lang, nói: “Lớn lên rồi anh mới phát hiện, hóa ra có những lời hứa mà anh không gánh nổi.”

Thời gian như dừng ở thời khắc này. Anh nhìn Biên Việt như đang nhìn một người xa lạ.

Không dám tin đó là những lời Biên Việt nói ra nhưng lại không thể không tin.

Tất cả đã thay đổi rồi, khác hẳn với trước kia. Phương Ninh Trí đứng đó, Biên Việt xin lỗi nhưng anh như nghe được bom nổ bên tai. Tiếng nổ ấy quẩn quanh khiến anh không nghe được gì khác, chỉ cảm nhận được nhịp tim nhanh lần lên của mình, hô hấp mong manh dần. Phương Ninh Trí ngẩng lên, trơ mắt nhìn Biên Việt quay người mở cửa, vừa muốn bước tới, vừa muốn rời đi, lại vừa muốn không quan tâm đến nữa.

Anh hoảng đến độ sắp khóc, đôi mắt đỏ bừng, vươn tay muốn nói anh đừng đi. Anh có thể không cần hứa hẹn gì, anh muốn ở lại bên hắn như trước kia nhưng họng như bị chặn lại, cánh tay yếu đuối buông xuống, thế giới trước mắt quay quay, chưa kịp làm gì đã ngã trên mặt đất.

Đến khi Phương Ninh Trí tỉnh lại đã là ngày hôm sau, vừa mở mắt đã thấy Hà Lợi đang gà gật bên cạnh.

Phương Ninh Trí nhắm mắt lại mấy giây rồi đánh thức Hà Lợi.

Hà Lợi ngủ không sâu, vừa nghe tiếng đã bừng tỉnh, cúi xuống hỏi: “Anh Phương ổn không, thấy thế nào rồi ạ?”

Phương Ninh Trí nhăn nhó, khàn giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Hôm qua anh ngất ở hành lang, hàng xóm anh đi ngang qua gọi cấp cứu đấy.”

“Vậy anh ta đâu?”

“Ai?”

Phương Ninh Trí hơi gằn giọng phun ra hai chữ: “Hàng xóm.”

“Về chứ, em đến người ta về luôn.”

Phương Ninh Trí nghe xong im lặng. Nhưng mà Hà Lợi lại nói nhiều. Cậu mở máy cho Phương Ninh Trí xem xét nghiệm, cằn nhằn: “Anh Phương này, anh xem xét nghiệm có mấy chỗ còn không cả đạt tiêu chuẩn. Bác sĩ bảo anh ăn uống kém, đường huyết thấp quá. Anh có thể nào ăn cơm tử tế, đừng có ép bản thân mình quá không hả?”

Mỗi lúc thế này Phương Ninh Trí sẽ giả điếc, nhắm mắt biến thành khúc gỗ. Hà Lợi bất lực, hít sâu rồi đứng dậy, định ra ngoài. Phương Ninh Trí đóng vai khúc gỗ đột nhiên mở miệng: “Hàng xóm của anh lúc đi có nói gì không?”

Hà Lợi quay lại, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cũng không nói gì, chỉ bảo em chăm sóc anh cho tốt.”

Phương Ninh Trí ngạc nhiên, vai run lên rồi bật cười.

Hà Lợi gãi đầu, ngơ ngác nhìn Phương Ninh Trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play