Nửa đêm, cao tốc vào trung tâm thành phố vẫn chật ních xe cộ. Đường xá chật như nêm cối, bốn bề còi xe inh ỏi. Đợi cả hơn nửa tiếng đồng hồ, có chủ xe mở cửa đi xuống chạy ra đằng trước nhìn. Cảnh sát giao thông đang xử lý sự cố ở đó chỉ đạo họ mau quay về xe.
Hà Lợi chạy về xe, nghiêng đầu vào nói với người bên cạnh: “Anh Phương ơi đằng trước có tai nạn, hai xe đâm đít nhau.”
Phương Ninh Trí hạ kính xe xuống. Trời chiều đông rực lên như lửa đốt cháy không gian, những đám mây nhuốm màu đỏ máu. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, nói nhỏ: “Không sao, cậu nói với họ đừng chờ tôi, ăn trước đi.”
“Vâng.” Hà Lợi cười: “Em gọi điện đây.”
Bảy giờ tối hai người mới xuống khỏi cao tốc, đến khách sạn thì cũng đã tám giờ. Hà Lợi xuống xe trước, Phương Ninh Trí theo sau. Anh mặc áo măng tô màu nâu, bên trong là áo len vàng nhạt, dưới thời tiết thế này thì cũng khó lòng mà giữ ấm được.
Hà Lợi cầm khăn quàng lông cừu màu xám, Phương Ninh Trí hơi cúi đầu để lộ chiếc gáy trắng trẻo. Khăn lông dê chỉ khoác hờ trên cổ anh, quấn một vòng. Hà Lợi lùi về sau, chỉ khách sạn: “Mình vào thôi anh Phương.”
Buổi tiệc hôm nay gồm toàn các quản lý cấp cao của các công ty trong thành phố. Phương Ninh Trí là thư ký của chủ tịch thành phố, Tết âm năm nào cũng phải ăn tiệc lớn tiệc nhỏ, không ăn nổi một bữa cơm ở nhà.
Đi vào phòng, nhìn một bàn đồ ăn đã lên đủ món nhưng không ai động đũa, thấy cửa mở mọi người mới đứng cả dậy mà nhìn ra.
Phương Ninh Trí cởi áo khoác và khăn quàng cổ ra, Hà Lợi đứng bên cạnh cầm lấy, treo lên. Anh ngồi vào chỗ trống để lại cho mình, cười khẽ: “Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Anh nói muộn nhưng cũng chẳng ai dám hùa theo, chỉ nói là cũng vừa đến. Ngồi hàn huyên một lúc rồi mọi người mới dùng bữa.
“Anh Phương uống rượu không?”
Phương Ninh Trí hơi ngẩng lên. Khuôn mặt ấy dưới ánh đèn có một vẻ đẹp phi giới tính khiến người hỏi hơi rung động. Phương Ninh Trí nghiêng đầu cầm lấy: “Tôi chỉ uống được một chút rượu thôi.”
Rượu quá ba phiên, đồ ăn trên bàn còn hơn phân nửa nhưng rượu thì uống hết không ít rồi.
Hà Lợi nhìn đồng hồ, gõ cửa đi vào phòng ăn. Đúng là không ngoài dự đoán, mấy ông to đều uống nhiều, người gục xuống bàn hoặc tựa vào ghế mà bất tỉnh luôn. Hà Lợi gọi người phục vụ vào dọn dẹp chỗ này rồi đỡ Phương Ninh Trí ra ngoài.
Phương Ninh Trí uống đến chóng mặt, đi đường bước thấp bước cao. Hà Lợi cũng chẳng có cách nào, chỉ đành đỡ anh ra ngồi sô pha ở sảnh khách sạn. Hà Lợi đứng bên cạnh gọi điện thoại, thấy Phương Ninh Trí lọt thỏm vào sô pha mới nhanh chân đỡ dậy.
Anh ngửa mặt tựa vào lưng ghế. Hà Lợi gọi điện xong, nhìn Phương Ninh Trí quá chén mới lên tiếng: “Không phải anh bảo là chỉ uống được một ít rồi à? Trường hợp này anh cũng chẳng cần phải nâng chén.”
Phương Ninh Trí rõ ràng là đã uống quá nhiều. Hình như anh không nghe thấy Hà Lợi nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
Hà Lợi thở dài, bước lại vuốt phẳng áo măng tô cho Phương Ninh Trí. Anh nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Uống rượu thì sẽ không còn nhiều chuyện phiền lòng nữa.
Hà Lợi khựng lại, quấn khăn quàng một vòng, hạ giọng nói: “Thế cũng không thể ngày nào cũng uống được.”
Từ khi Hà Lợi làm trợ lý của Phương Ninh Trí, cậu chỉ ấn tượng với tửu lượng của vị bí thư trẻ tuổi này. Người ta uống vui uống xã giao còn anh này thì như thích uống rượu thật, lần nào cũng uống đến say khướt mới thôi. Năm ngoái còn có lần uống đến mức xuất huyết dạ dày phải vào viện, nằm gần một tuần mới ra được.
“Cũng có phải ngày nào cũng uống đâu.” Phương Ninh Trí giữ khăn quàng, xoa gương mặt đỏ ửng lên của mình, tựa đầu vào lưng ghế, ấp úng phản bác.
Hà Lợi cũng không nói tiếp được, chỉ đành nâng đối phương dậy.
Phương Ninh Trí cúi đầu, lảo đảo bước đi. Đến ngoài cửa, gió lạnh đêm đông đập vào mặt khiến anh rung lên. Hà Lợi để anh đứng ven đường chờ còn mình thì chạy đi lấy xe.
Phương Ninh Trí nhắm hai mắt, gật đầu nhưng Hà Lợi vẫn không yên tâm. Anh mở mắt, vung tay: “Cậu đi đi, anh đứng đây chờ.”
“Anh Phương đừng có mà chạy lung tung đấy.”
Phương Ninh Trí gật đầu đại: “Biết rồi.”
Xe đỗ ở không xa lắm, Hà Lợi đi qua chỉ mất chừng năm phút. Phương Ninh Trí đứng một lúc đã không chịu nổi, ngồi thụp xuống, khuỷu tay chống đầu gối, tay ôm cằm, ánh mắt mơ màng nhìn dòng người muôn hình muôn vẻ lướt qua trước mặt mình.
Thế giới dường như chỉ tươi đẹp vào lúc này và cũng cách anh thật gần. Gió lạnh thấu xương nhưng Phương Ninh Trí chẳng cảm nhận được. Cồn khiến đầu óc trở nên chậm chạp, rối bời, tri giác hỗn loạn, cơ thể như đang bồng bềnh cùng những đám mây. Anh nhìn về phía trước, trong đêm đông, có một nơi sáng lên và trong vầng sáng ấy như có người cười với anh.
Hà Lợi luôn không hiểu tại sao anh thích uống rượu như vậy.
Đó là nguyên nhân.
Gây tê liệt thần kinh, có thể gặp được người muốn gặp, sẽ không thấy cô đơn.
Sau khi Biên Việt ra nước ngoài, lúc đầu hai người còn giữ liên lạc, ngày nào cũng nói chuyện. Anh cài báo thức để thức dậy giữa đêm, đúng giờ đó gọi cho Biên Việt. Biên Việt sẽ kể cho anh cuộc sống ở đó, những chuyện thú vị, những chuyện vui và cả những chuyện phiền phức, đủ mọi thể loại mà anh chưa nghe bao giờ Biên Việt đều kể cho anh cả.
Nhưng những ngày như thế chỉ duy trì được một năm. Kết thúc kỳ thi đại học, Phương Ninh Trí đậu vào trường đại học lý tưởng của mình như ý nguyện. Anh mừng như điên, dự định vào học rồi xin ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, như vậy có thể đến nước Biên Việt đang ở, hai người có thể gặp lại nhau.
Nhưng khi anh nói với Biên Việt việc này Biên Việt lại bảo anh đừng tới.
“Sao lại đừng tới?”
“Em muốn gặp anh mà Biên Việt, em muốn gặp anh.”
“Nhưng anh… Tôi không muốn gặp cậu.”
Đó là lần đầu anh khắc khẩu với Biên Việt. Anh không hiểu tại sao Biên Việt lại nói như vậy, cũng không muốn hiểu.
Anh thấy đau khổ như thể tất cả cố gắng, tất cả kế hoạch của mình như một trò cười. Anh khóc lóc, nghẹn ngào gọi tên Biên Việt, định nói gì đó nhưng Biên Việt lại cúp máy.
Những tiếng tút tút lạnh như băng khiến anh sợ hãi. Anh bấm gọi lại nhưng lại không nối máy.
Biên Việt để lại câu không muốn gặp rồi biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của Phương Ninh Trí.
Mãi cho đến rất lâu lúc sau Phương Ninh Trí bất ngờ gặp Triệu Huy.
Triệu Huy nhắc tới Biên Việt với anh, nói với anh rằng lúc ấy nhà Biên Việt xảy ra chuyện. Bố hắn đột nhiên đột quỵ tim qua đời, công ty trong nhà phá sản, mẹ hắn thì mặc kệ con mình. Một thân một mình Biên Việt ở nước ngoài sống quá khó khăn.
Xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà hắn không muốn Phương Ninh Trí biết mình khổ sở nghèo túng như thế nên mới không liên hệ.
Khi ấy, bọn họ đều đã trưởng thành.
Phương Ninh Trí cũng chẳng còn là thiếu niên dễ đỏ mặt, dễ khóc chỉ vì một câu nói. Anh mỉm cười như thể tất cả đã là quá khứ, nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết rồi.”
Gió mùa đông rất yên lặng nhưng cũng rất lạnh, Phương Ninh Trí chậm chạp cúi đầu, nhìn bàn tay khớp xương hiện rõ của mình, há miệng thở dốc, lặng lẽ gọi cái tên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT