Biên Việt vừa thay quần áo, không mặc đồng phục nữa mà chọn chiếc áo phông cộc tay đen.
Xe đạp chạy ra khỏi cổng trường, quần áo bay bay theo gió. Cơ thể người thiếu niên như ánh dương, tràn đầy sức sống tràn đầy năng lượng.
Phương Ninh Trí từ từ dựa đầu dựa vào lưng Biên Việt, ôm eo hắn. Nhiệt độ cơ thể Biên Việt rất cao. Cậu kề sát mặt vào, khép mắt lại. Có thể là vì chở người ở đằng sau nên Biên Việt không chạy xe nhanh lắm, cứ từ từ mà đạp về phía trước.
Chạy đến ngã rẽ, Biên Việt hỏi: “Phương Ninh Trí, nhà cậu đi đường bên kia à?”
“Cậu định đưa tôi về nhà á?”
“Không thì sao, không đưa về tôi bảo cậu ngồi lên làm gì?”
Phương Ninh Trí nghe giọng hắn có vẻ hơi mất kiên nhẫn đành vội vàng chỉ đường. Biên Việt cong khoé môi, chân đạp pê-đan, phóng về phía trước. Phương Ninh Trí bất giác ôm chặt lấy eo Biên Việt. Cậu không phải người dễ thuộc đường nhưng đường về nhà thì vẫn phải nhớ.
Cho nên khi Biên Việt đi qua cái ngã rẽ đó hai lần cậu mới không nhịn được mà hỏi: “Biên Việt, cậu đi nhầm đường à?”
“Ha ha, giờ cậu mới phát hiện à? Tôi cố tình đó.”
“Hả?” Phương Ninh Trí hơi nâng đầu lên, đặt cằm lên vai Biên Việt, khi miệng mở ra, chiếc cằm nhọn chọc vào hắn: “Sao lại cố tình cơ?”
“Muốn ở bên cậu thêm một lát.” Đột nhiên phanh gấp lại, Biên Việt hạ một chân xuống đất, quay đầu nhìn Phương Ninh Trí, nhíu mày: “Đừng chọc cằm vào vai tôi, khó chịu.”
Phương Ninh Trí tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt to tròn đầy vẻ vô tội.
Biên Việt bất đắc dĩ, giơ tay nắm hắn cậu lắc lắc: “Gầy thế này cằm nhọn y cái dùi.”
Phương Ninh Trí lắc đầu như trống bỏi. Cậu kêu “ư ư” hai tiếng, giãy giụa định nói buông ra. Biên Việt không thả tay, mà nghiêng người, cúi đầu hôn lên môi Phương Ninh Trí.
Các tầng mây hạ xuống thật thấp, nắng chiều như màu nhuộm đổ lên trên. Gió ấm, bầu không khí xung quanh cũng thật ấm áp. Trong mắt Phương Ninh Trí là Biên Việt và cảnh hoàng hôn sau lưng hắn. Ánh sáng màu cam rơi trên ở bờ mi, cậu nhắm mắt lại, để Biên Việt khiến nụ hôn này sâu hơn.
Hôn đến không thở nổi mới thả lỏng tay ra, Biên Việt ôm eo Phương Ninh Trí, đầu gác lên vai cậu, dịu dàng nói: “Tóc cậu hôm nay thơm thơm.”
Phương Ninh Trí mím đôi môi bị hôn đến sưng lên, giọng nhỏ nhẹ, “Hôm… hôm qua tôi mới gội đầu.”
Vẫn cứ là không lãng mạn tí nào. Biên Việt bật cười há miệng khẽ cắ,n vành tai cậu, thấy cậu kêu “Ui” lên thì nói: “Cậu đến tìm tôi, tôi vui lắm.”
“Sao vậy?” Phương Ninh Trí hình như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy vành mắt dưới của Biên Việt hỏi đỏ, giơ tay chạm nhẹ vào: “Chỗ này hơi đỏ.”
Biên Việt chớp mắt, hàng mi bị ánh mặt trời nhuộm màu nâu quét lên đầu ngón tay Phương Ninh Trí. Hắn nói: “Mắt tôi vẫn vậy, ngâm mình dưới nước lâu vẫn bị viêm, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Phương Ninh Trí hỏi: “Thế sao lại không vui?”
“Tôi nói không vui lúc nào?”
“Có.”Ngón tay Phương Ninh Trí xoa từ khoé mắt đến bên môi Biên Việt, đè đè lên khoé miệng hơi cong ấy, “Nơi này nói cậu đang không vui.”
Nụ cười trên miệng Biên Việt từ từ biến mất. Đèn đường chợt sáng lên như những tia hào quang cuối cùng của Mặt trời trước khi lặn xuống. Hắn cúi đầu, giọng nói như vang tới từ một nơi thật thấp nào đó: “Thành tích của tôi không tốt, tập lâu như vậy mà kết quả vẫn kém, đúng là thất bại.”
Biên Việt nói xong im lặng vài giây mà Phương Ninh Trí vẫn chưa đáp lại thì thấy hơi khó chịu, nghiêng mặt cau mày nhìn cậu: “Sao đấy, không an ủi tôi à?”
Phương Ninh Trí cong môi ngả người về phía trước, ôm cổ Biên Việt để mặt hắn áp vào ngực mình.
Biên Việt kêu “Ôi” một tiếng, đầu hắn đã bị Phương Ninh Trí ôm vào lòng, không tức nổi, buồn bực hỏi: “Làm gì đấy?”
“Tôi… tôi không biết an ủi người khác, cũng không giỏi nói gì nhưng thấy trong phim người ta làm thế này.” Phương Ninh Trí cúi đầu nhìn Biên Việt trong vòng tay mình: “Giờ cậu có thể… khóc trong lòng tôi rồi.”
Im lặng vài giây rồi vai Biên Việt bắt đầu run lên.
Phương Ninh Trí tưởng là Biên Việt khóc còn nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn.
Cậu không ngờ rằng sau đó Biên Việt giãy khỏi cái ôm của cậu, xuống xe đạp, một tay nắm ghi đông, tay kia ôm bụng cười gập cả người xuống.
Phương Ninh Trí ngồi đằng sau nhìn hắn ngơ ngác, như thú cưng nhìn chủ nhân làm khùng làm điên, hỏi đầy nghi hoặc: “Cậu cười cái gì?”
Biên Việt đứng thẳng dậy, tiến lên ôm gáy Phương Ninh Trí. Lại hôn, nhưng nụ hôn lúc này kịch liệt hơn khi nãy.
Lưỡi quét qua vòm họng, cuốn lấy thứ mềm mại xâm nhập vào. Phương Ninh Trí trợn mắt, nụ hôn cho cậu cảm giác khác hẳn với những nụ hôn trước của Biên Việt.
Cậu hơi sợ, thở gấp, lồ,ng ngực phập phồng, nước mắt sinh lý bất giác trào ra. Ngay khi cậu cho rằng mình sắp tiêu rồi Biên Việt mới buông ra.
Phương Ninh Trí hít sâu, chợt nghe tiếng Biên Việt cười: “An ủi kiểu này mới hữu dụng.”
Biên Việt lui về sau, nhìn Phương Ninh Trí bị dọa ngơ người, véo nhẹ mũi cậu.
Phương Ninh Trí run run, hoàn hồn lại thì xuống xe luôn. Biên Việt sửng sốt, lại cười nói: “Không phải chứ, sợ vậy luôn?”
Phương Ninh Trí ngồi xổm trên mặt đất thở, ngửa đầu nhìn sang bên. Ánh đèn đường có vẻ chói mắt khiến cậu nheo nheo: “Tôi hơi khó thở.”
Biên Việt đẩy xe đạp sang bên, kéo hai tay Phương Ninh Trí dậy. Cậu lảo đảo đâm đầu vào ngực Biên Việt, tim vẫn đập thật nhanh.
Biên Việt thấy bộ dáng này của Phương Ninh Trí có vẻ đáng thương phết, cũng không định bắt nạt người ta nữa mà chỉ dùng tay cọ cằm cậu: “Khó thở thật luôn đấy?”
Phương Ninh Trí bất lực: “Tối sầm cả mặt mũi.”
“Giờ đỡ chưa?”
“Đỡ một tí.”
“Thể lực của cậu đúng là kém.” Biên Việt chọc chọc mặt cậu.
Phương Ninh Trí tựa như búp bê vậy, người khác chọc cậu cũng không phản kháng. Ấy thế mà Biên Việt lại thấy ngại, chọc mấy cái rồi lại thu tay về.
Hắn kêu Phương Ninh Trí ngồi lên xe đạp nhưng cậu lại có vẻ sợ, nói: “Đừng hôn tôi nữa.”
Biên Việt nhướng mày, vươn người “chụt” một cái lên miệng đối phương: “Cứ hôn đấy thì làm sao nào?”
Phương Ninh Trí không nói nổi nữa nhưng mặt đỏ lựng.
Bánh xe lại chuyển động. Lần này Biên Việt không cố tình đi sai đường nữa. Dừng xe trước cổng khu dân cư rồi Phương Ninh Trí vẫn còn tựa vào lưng chưa tỉnh, hắn phải gọi cậu mới mơ màng mở mắt ra.
Biên Việt quay đầu lại: “Dậy đi Phương Ninh Trí, đến nhà cậu rồi.”
Phương Ninh Trí cọ mặt lên lưng người kia lầu bầu: “Cho con ngủ thêm tí đi mẹ.”
Mặt Biên Việt đen sì, bất đắc dĩ kéo tay Phương Ninh Trí ra, nắm lấy quơ quơ: “Tỉnh ngủ đi Phương Ninh Trí.”
Phương Ninh Trí lim dim mãi mới mở mắt, mấy giây sau mới tỉnh hẳn. Đến khi nhận ra mới giật mình nhớ tới câu nói lúc mơ màng, cũng may lần này Biên Việt không trêu, chỉ gọi cậu ra đầu xe.
Phương Ninh Trí bước tới, Biên Việt gác tay trên ghi đông, ngẩng đầu lên, cong môi, nhắm mắt hỏi: “Lúc này biết phải làm gì chứ Phương Ninh Trí?”
Cậu nhìn mặt hắn, ngơ ngác hỏi: “Làm gì?”
“Lúc này trong phim làm thế nào?”
Phương Ninh Trí nghiêng đầu nhớ lại, nhớ ra rồi thì đôi tai đỏ bừng, nhịp thở chậm hẳn, do dự mấy nhịp rồi mới hơi vươn ra thơm một cái lên môi Biên Việt.
Biên Việt được đền bù như ước nguyện, nụ cười bên khóe môi càng tươi hơn. Hắn mở mắt nhìn Phương Ninh Trí, hơi hất đầu về phía trước, nói: “Phim tôi nói người ta không làm thế này đâu Phương Ninh Trí.”
“Hả?” Phương Ninh Trí cứng đờ người. Biên Việt cười ha ha, bàn tay đặt trên vai Phương Ninh Trí lắc nhẹ: “Trêu cậu thôi nhóc ngốc.”
Phương Ninh Trí hơi bực, ấm ức nói: “Cậu chỉ có biết bắt nạt tôi.”
Biên Việt cười, hôn cậu hai cái rồi nói: “Chỉ bắt nạt cậu thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT