Hắn thấy túi Tuệ Năng không ngừng rung động, do dự một lát vẫn lấy di động Tuệ Năng ra, ba chữ hiện lên trên màn hình di động.  

- Khổng tiểu thư Mạc Phàm nheo mắt nhận điện thoại Khổng Tuyên gọi tới, giọng nói sắc nhọn của Khổng Tuyên truyền từ trong ra.  

- Lại cho ông thêm một nhiệm vụ, tiểu tử chết tiệt kia có một người bạn chết tiệt tên Mục Kinh Hoa, giết chết cậu ta cho tôi, lần này mà không thành, đi chết đi.  

Mạc Phàm hơi nhíu mày, mắt lập tức sắc bén hơn một chút.  

Bản lĩnh của Khổng Tuyên này đúng là không nhỏ, nhanh như vậy đã đào khoét ra được tin tức về Bàn Tử.  

- Ông ta không có cơ hội, người chết rồi ai cũng không giết được.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

Trong điện thoại yên tĩnh một lát, sau đó lại truyền ra giọng nói gần như tức điên của Khổng Tuyên:  

- Cậu là Mạc Phàm, vậy mà cậu không chết?  

Cô ta phái hai cao thủ cấp bậc Nội Kinh qua đó giết Mạc Phàm, rõ ràng là đã thất bại, di động của người đi giết Mạc Phàm nằm trong tay cậu ta, nói lên cao thủ này đã chết.  

- Người cô phái tới quá yếu.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

- Được, cậu chờ đó, rất nhanh sẽ có người giết được Mạc gia cậu, đến lúc đó sẽ khiến Mạc gia chó gà không tha, tru di thập tộc.  

Khổng Tuyên hung dữ kêu gào nói.  

Mạc Phàm khiến cô ta mất mặt như thế, cô ta có thể bỏ qua cho Mạc Phàm sao.  

Tu La Tông có 23 cao thủ Nội Kình, đã chết hai tên phế vật còn lại 21 người, ngoại trừ những cao thủ này ra, cấp bậc hậu thiên cũng có trăm người, nhiều người như vậy cô ta không tin không diệt được một Mạc gia nho nhỏ.  

- Thập tộc?  

Mắt Mạc Phàm lóe sáng, sắc bén như sao sáng giữa trời đêm.  

Đế vương cổ đại giết người nặng thì tru di cửu tộc, cũng có tru di thập tộc, thập tộc này là bạn bè.  

Khổng Tuyên muốn tru di thập tộc hắn?  

- Cô muốn tru di thập tộc tôi cũng được, chỉ cần cô có bản lĩnh này, nhưng có qua có lại mới toại lòng nhau, cô hẳn là không tu luyện ma công của Tu La Tông  

đấy chứ?  

Trên đường quay về thành phố Nam Sơn, trong một chiếc xe Benz, vẻ mặt Khổng Tuyên ngây ngốc. Cô ta thân là đại tiểu thư Khổng gia đương nhiên biết ma công Mạc Phàm nói là gì?  

- Cậu biết quá nhiều, tôi tu luyện ma công hay không liên quan gì đến cậu? Khổng Tuyên ngạo mạn nói.  

Sao cô có thể học ma công này, luyện ma công này không chỉ nhất định phải giết người thân giết bạn bè, hơn nữa chưa từng có ai đến Tiên Thiên Tông Sư. Từng có người sắp đến gần cảnh giới Tiên Thiên Tông Sư, khi sắp đột phá thành Tiên Thiên Tông Sư bị tẩu hỏa nhập ma thành kẻ điên, ma công có tại hại lớn như vậy sao cô có thể tu luyện. Tu La Tông chiêu môn đồ, đều tuyển chọn những người hạ đẳng ác đồ mất sạch nhân tính và tâm ngoan thủ lạt, cô ta là đại tiểu thư Khổng gia, những người hạ đẳng này có thể so sánh được sao? Có một chút quan hệ, nếu cô tu luyện cô sẽ chết nhanh thôi, nếu không đợi tôi tới thành phố Nam Sơn, cô sẽ bị tôi tự  

tay giết chết, cứ như vậy.  

Mạc Phàm bình tĩnh nói.  

Giết tôi? Khổng Tuyên cười, vô cùng tự tin nói:  

Nói cho cậu biết, Mạc Phàm, tôi không tu luyện loại ma công này, nhưng tôi cũng nói cho cậu biết, chỉ cần cậu bước vào Nam Sơn nửa bước, thì đợi chết đi. Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, nếu hắn nhớ không sai vài ngày sau sẽ có một việc xảy ra, hắn nhất định phải đến thành phố Nam Sơn giải quyết một người.  

m Sơn cũng ở Nam Sơn, hắn cũng nhân cơ hội đến đó xem, tìm một chút nguyên liệu luyện chế pháp bàn.  

Nếu cô còn có thể tỉnh lại, hãy nói với tôi những lời này.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói, trên mặt không mang theo chút tình cảm.  

- Tỉnh lại? Khổng Tuyên hơi nhíu mày, Mạc Phàm này có ý gì?  

- Cậu nói cái gì?  

Mạc Phàm không nói tiếp, trong miệng thốt ra những âm phù cổ quái.  

- Hồng mạ ni mạ hồng...  m tiết không nhiều lắm, cách di động lọt vào tai Khổng Tuyên, trên khuôn mặt quyến rũ của Khổng Tuyên, biểu cảm phẫn nộ lập tức nhu hòa xuống, ánh mắt sắc bén cũng có chút đờ đẫn. Một bên khác, sắc mặt Mạc Phàm vô cùng tái nhợt, vừa rồi trong đôi mắt còn tinh quang bắn ra bốn phía lúc này cảm thấy như sắp tắt, cả người vô cùng suy yếu.  

- Lập tức đi đến tông môn Tu La Tông.  

Mạc Phàm có chút vô lực nói.  

- Đi Tu La Tông. Khổng Tuyên nói theo, giống như máy ghi âm.  

- Triệu tập tất cả đệ tử Tu La Tông.  

- Triệu tập...  

- Đóng cửa tất cả lối ra!  

Mạc Phàm cau mày, cố nén kích thích sắp ngất đi, nói tiếp.  

- Đóng cửa...  

- Tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng...  

Diệt Ma Kinh từ trong miệng Mạc Phàm thốt ra.  

Hắn nói một câu, Khổng Tuyên sẽ ghi nhớ một câu. Mạc Phàm lặp lại Diệt Ma Kinh một lần, lúc này mới tắt di động, vội vàng dán Thất Hồn Ngọc ở trước mi tâm. Một dòng chi ý mát rượu từ ngoài mi tâm tràn vào Thức Hải hắn, thấm nhuận Thức Hải gần như khô héo. Đồng thời hắn vận chuyển Diễn Thiên Thần Tuyệt, kinh văn của Diễn Thiên Thần Tuyệt đang lưu chuyển trong Thức Hải hắn, chậm rãi khôi phục thần thức, rất lâu sau mới dịu đi một chút. Nửa tiếng sau hắn mới lấy Thất Hồn Ngọc ra, mở to mắt.  

- Đại Diễn Ma  m này quá hao tâm tổn súc!  

Đại Diễn Ma  m là một loại trong Mê Hồn Thuật, tương đương với một loại lợi hại.  

Đồng Thuật Yêu Nguyệt của hắn phải mượn tiếp xúc ánh mắt giúp đỡ, Đại  

Diễn Ma  m này thì lấy thần thức làm dẫn, lấy giọng nói làm môi giới, khiến đối phương nghe theo hắn sai bảo.  

Cho dù là Thiên Sơn Vạn Hải, chỉ cần nghe thấy sẽ rơi vào trong ảo thuật của hắn, mệnh lệnh không hoàn thành, ảo thuật sẽ không kết thúc.  

Nhưng Đại Diễn Ma  m này có yêu cầu cực cao, cho dù Tiên Thiên kỳ sử dụng pháp thuật này cũng sẽ có khó khăn, hơi vô ý một chút sẽ có khả năng kết thúc thi triển pháp thuật với đối phương, còn mình thì hao hết thần thức mà chết. Hắn tu luyện Diễn Thiên Thần Tuyệt nên mới dám dùng pháp thuật này, vừa rồi cũng thiếu chút nữa xong đời.  

- May mà hoàn thành rồi.  

Hắn cười chua xót, ánh mắt kiên định hơn.  

Khổng Tuyên trúng Đại Diễn Ma  m của hắn, tất nhiên quay về thành phố Nam Sơn sẽ dựa theo hắn nói mà làm. Trừ phi có người giải được Đại Diễn Ma  

m của hắn, người có thể giải được pháp thuật này ở Tu Chân giới không có nhiều, trên Địa Cầu hẳn là không tồn tại.  

Không phải Khổng Tuyên muốn diệt Mạc gia hắn sao?  

Không phải Khổng gia muốn bồi dưỡng ma tu sao?  

Không phải Khổng gia là một bá chủ ở Nam Sơn sao?  

Chọc hắn, tuy cách xa ngàn núi cũng khiến ma tu diệt cả nhà cô ta, cũng để  

cô ta đại tiểu thư Khổng gia không ai bì nổi biến thành xương trắng.  

Chờ xem.  

Hắn nghỉ ngơi một lát, gọi điện thoại cho Đường Long. Không lâu sau Đường Long mang theo A Hào và mấy thuộc hạ tới.  

Thấy xương trắng máu chảy đầm đìa trên đất, ngay cả A Hào cũng chau mày.  

Một người sống sờ sờ trực tiếp biến thành xương trắng.  

—Mạc tiên sinh đây là?  

Mặt Đường Long trắng bệch hỏi.  

Tên đầu bóng loáng kia, một tên súc sinh giết người thân giết bạn, các anh dọn dẹp đi.  

Tên đầu bóng loáng? Đường Long nhìn thoáng qua tăng bào trên xương trắng, trong chớp mắt hiểu rõ là ai, lúc này sắc mặt mới tốt hơn chút, vội vàng sai người dọn dẹp.  

- Mạc tiên sinh, cậu không sao chứ?  

Đường Long lo lắng nói.  

Mặt Mạc Phàm trắng xanh dọa người, trước kia tinh quang trong mắt bắn ra  

bốn phía, bây giờ như ngọn đèn lay động trước gió.  

Cho dù bọn họ là người bình thường cũng nhìn ra được, chắc chắn Mạc Phàm  

trải qua một cuộc đại chiến.  

Bọn họ ở bên Mạc Phàm đã lâu, chưa từng thấy Mạc Phàm yếu ớt như vậy.  

- Tìm một chỗ yên tĩnh cho tôi, nghỉ ngơi một đêm là được.  

Mạc Phàm nói. Hắn như vậy không nên quay về nhà thì tốt hơn, tránh dọa người trong nhà.  

- Vậy thì đến biệt thự của tôi!  

Đường Long vội vàng nói. Mạc Phàm gật đầu, đợi đám Đường Long  

thu dọn công viên sạch sẽ, ngồi trên xe Đường Long rời đi.  

Mà lúc này Khổng Tuyên đang ngồi trên một chiếc xe khác.  

- Đại tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?  

- Đến núi Ma Vân.  

Giọng nói của Khổng Tuyên có chút giống bình thường nói.  

không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play