Đầu bóng loáng tên Tuệ Năng kia dám thừa dịp hắn không có ở đây muốn làm hại người nhà hắn.
May mà có Thất Hồn Ngọc ngăn cản, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Sao hắn có thể để tên Tuệ Năng kia rời đi?
Nếu đã đến đây, vậy thì ở lại đi.
Tiểu Vũ, cho anh mượn ngọc phù của em một lát.
Mạc Phàm bình tĩnh cười nói.
Phàm là những người uy hiếp người nhà hắn, hắn sẽ không để lại một chút cặn nào.
“A...” Tiểu Vũ nhu thuận đưa ngọc cho Mạc Phàm.
- Tiểu Phàm, cha đi cùng con nhé?
Cha Mạc Phàm hỏi.
Người vừa đánh lén bọn họ rất lợi hại, lỗi điện đã đánh ra mà không bị thương, Mạc Phàm đi một mình ông sẽ lo lắng.
Tuy ông không giúp được gì nhưng ít ra không để Mạc Phàm chịu trách nhiệm một mình, dù sao ông là cha Mạc Phàm, Mạc Phàm mới chỉ 16 tuổi.
- Bác cũng đi với cháu.
Bác cả Mạc Phàm nói theo.
- Còn chú nữa, chú sẽ vặn đầu con lừa ngốc kia xuống.
Chú ba Mạc Phàm cũng nóng lòng muốn thů.
Mạc gia có được như bây giờ đều dựa vào Mạc Phàm, ba bọn họ đứng nhìn
thật sự hơi xấu hổ.
- Dượng cũng đi...
Dượng Mạc Phàm, cha Lý Thi Vũ cũng xắn ống tay áo, Ngô Hân ở bên cạnh kéontay ông ta cũng không quan tâm. Tuy ông ta không là người tốt gì, nhưng không muốn nợ nhân tình người ta, ông ta được lên chức chắc chắn là nhờ mặt mũi Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn người một nhà cùng chung mối thù, trong lòng cảm thấy ấm
áp.
Đời trước đều là ba anh em Mạc gia liều mạng duy trì cái nhà này.
Nhất là cha, bệnh trên người ông đều do mệt mà ra.
Bọn họ đủ vất vả rồi, một đời này toàn bộ do hắn gánh vác đi.
- Một hòa thượng mà thôi, không cần nhiều người đi như vậy, một mình con đủ rồi.
- Vậy chúng ta làm gì?
Cha Mạc Phàm hỏi.
- Biệt thự này rất rộng, có đủ loại thiết bị giải trí, mọi người có thể nhìn xem, cần cái gì có thể nói với Vương mụ, muốn ăn gì thì bảo Đường Long mua giúp mọi người, anh ta sẽ không từ chối đâu.
Mạc Phàm cười nói.
- Như vậy...
Cha Mạc Phàm cảm thấy không được tốt lắm.
- Được rồi đừng nói nữa, Tiểu Phàm đi một mình được rồi, mấy anh em các ông uống chút gì ở đây đi, không phải Lưu lão kia đưa Côn Ngô Thần Nhưỡng tới sao, tôi đi làm vài món.
Lão mẹ Mạc Phàm không hài lòng lắm nói.
Bà còn không biết tính cha Mạc Phàm, chịu khổ đến chết cũng phải sĩ diện, mấy người bọn họ đi chỉ biết liên lụy Mạc Phàm.
Lúc này mấy người mới từ bỏ ý định, không đòi đi theo nữa.
Nói xong bà lại dặn dò Mạc Phàm:
- Tiểu Phàm, con cũng cẩn thận một chút.
- Dạ.
Mạc Phàm gật đầu cười với lão mẹ.
Hắn cầm lấy Thất Hồn Ngọc của Tiểu Vũ đi đến ao nhỏ trong phòng khách, khối Hải Nhãn Thạch ở đó.
- Chắc không sai biệt lắm rồi? Một tay hắn ấn trên Hải Nhãn Thạch, linh khí thuộc tính thủy vô cùng thanh thuần rót vào trong cơ thể hắn, nhanh chóng bổ sung linh khí thiếu trong cơ thể. Thất Hồn Ngọc được hắn để ở mi tâm, hai mắt nhắm chặt miệng niệm thần chú.
- Khởi!
Hắn khẽ quát một tiếng.
Một ký hiệu xuất hiện giữa mi tâm hắn, cảm ứng như thủy triều lao ra mãnh liệt, cường đại hơn hắn vừa đạt đến Trúc Cơ trung kỳ.
Trong chớp mắt cảm ứng đột phá phạm vi hắn cảm ứng lúc trước, từ 1 km đến 2 km, tiếp tục bay lên.
3 km!
Cảm ứng này mang theo sát ý sắc bén, Tần Quỳnh và Lạc Phi đang uống rượu trong biệt thự số 1 Vân Trung Thự sửng sốt, nhìn về phía biệt thự Mạc Phàm, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Hai người bọn họ đều đến Nội Kình đỉnh phong, thiếu chút nữa là Tiên Thiên. Cảm ứng mạnh hơn người bình thường không ít, gió thổi cỏ lay trong 100 mét xung quanh bọn họ đều phát hiện được. Nhưng vậy mà tiểu tử kia có thể vượt cây số, đến chỗ biệt thự bọn họ, vẫn còn mạnh như thé.
- Thực lực của tiểu tử này tiến bộ quá khủng bố rồi?
- Ai nói không phải chứ.
Sắc mặt Lạc Phi cũng trầm xuống nói.
Bởi vì chuyện Tần Kiệt lúc trước, ông ta vẫn có chút thù địch với Mạc Phàm. Nhưng lúc này có chút nghĩ lại mà sợ.
Lúc này mới có mấy ngày, tiểu tử này lại mạnh hơn rất nhiều.
- Tiểu Anh, con có biết chuyện gì không?
Lạc Phi hỏi.
Là Khổng gia phái người tấn công em gái Mạc tiên sinh, tuy sát thủ bị pháp khí
cản lại nhưng không có chuyện gì, chắc Mạc tiên sinh sẽ không bỏ qua cho người này?
Lạc Anh giải thích, bọn họ cùng nhau quay về nên cũng thấy được một màn
kia.
- Khổng gia?
Tần Quỳnh và Lạc Phi không nói gì.
- Cảm ứng cường đại, y thuật vô địch, còn có vô số pháp khí... Hai ông già không hẹn mà cùng thở dài, điều kiện hai nhà cộng lại tuyệt đối mạnh hơn nhà Mạc Phàm gấp bội lần.
Nhưng đứa bé của hai nhà, Tần Kiệt kém Mạc Phàm không biết bao nhiêu lần.
- Uống rượu, uống rượu!
Lão gia tử Tần gia buồn bực nâng chén nói.
- Uống!
Sau khi phạm vi cảm ứng của Mạc Phàm đột phá 3000 mét, trực tiếp lên đến 4000 mét.
- Vẫn không có! 5000 mét!
Hắn nhíu mày, phạm vi cảm ứng lớn hơn.
Trên mặt hắn vẫn là buồn bực.
Mỗi người có tu vi khác nhau, hơi thở mạnh yếu cũng sẽ khác.
Trong 5 cây số ngoại trừ lão gia tử Tần gia, Lạc Phi, Vân Thiên Không và Lạc Minh ra, thì không có hơi thở Nội Kình trở lên khác.
Tuy Thất Hồn Ngọc hắn mượn dùng có chỗ đặc biệt, sử dụng Sưu Thần Thuật, phạm vi cảm ứng sẽ tăng lên nhưng không phải không có hạn chế. Nếu trong 7 km không tìm được tên đầu bóng loáng, hắn chỉ có thể nghĩ biện
pháp khác.
6 km, vẫn không tìm thấy!
Chẳng lẽ hòa thượng này dùng công pháp che đậy khí tức?
Khí tức có thể dùng công pháp hoặc pháp bảo che giấu, rõ ràng là khí tức cấp bậc Nội Kình, có thể áp chế thành người bình thường, điểm ấy hắn dễ dàng làm được.
Nếu là như vậy cho dù hòa thượng kia ở gần hắn, hắn cũng không tìm thấy.
Hắn nhíu mày, ấn ký chỗ mi tâm sáng lên, cảm ứng lập tức tăng thêm 1 km, biến thành 7km.
Lúc này lông mày Mạc Phàm mới giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười mỉa. Hòa thượng này trốn xa một chút, hắn thật sự không thể phát hiện.
- Bây giờ đợi chết đi! Mạc Phàm cất Thất Hồn Ngọc ra khỏi biệt thự, nhanh chóng đi đến công viên Vương Thành.
Lúc này trong công viên Vương Thành, một tên đầu bóng loáng gầy hơn hòa
thượng Mạc Phàm giết một chút đang gọi điện thoại.
- Kết quả thế nào, có giết chết được người nhà cậu ta không?
Giọng nói rét lạnh của một người phụ nữ truyền đến, cho dù đổi giọng vẫn có thể nghe ra được, đúng là Khổng Tuyên đại tiểu thư Khổng gia lúc trước.
- Trên người người nhà cậu ta có đeo pháp khí, tôi thất thủ rồi.
Sắc mặt hòa thượng này trầm xuống, không dám thở mạnh.
- Thất thủ, ngay cả người bình thường mà ông cũng không giết được, đúng là
phế vật.
- Đại tiểu thư cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho cô công đạo hài lòng.
Hòa thượng không dám phản kháng, thề son sắt nói.
- Tốt nhất là như vậy, nếu trời sáng tôi vẫn chưa nghe được tin tức tốt, ông
đừng quay về nữa, tự mình chìm ở Đông Hải đi.
Khổng Tuyên lạnh lùng nói.
- Da, da!
Hòa thượng vội vàng gật đầu, rất lâu sau mới tắt điện thoại, hung quang trong mắt lóe lên.
Ông ta đường đường là cao thủ Nội Kinh trung kỳ, giết một tiểu cô nương bình thường cũng thất thủ. - Người Mạc gia đáng chết. Một quyền của ông ta đánh vào cây cổ thụ một người ôm không hết, cổ thụ lập tức lung lay, vụn gỗ bay tán loạn, nhánh cây lay động điên cuồng.
Lúc này một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
- Đáng chết là ông đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT