The Reverie A&E.
Hạnh Dung nhìn khách sạn sang trọng mang phong cách Châu Âu có view đẹp nhất khi nhìn ra biển. Rồi quay sang Ngọc Minh: "Khách sạn này của nhà mình luôn nằm top đầu. Giá phòng đặc biệt một đêm gần ba mươi củ. Chồng cậu đúng là đại gia nuông chiều người tình nhỏ. Chọn cho cô ta nơi ở VIP nhất thành phố!"
Ngọc Minh: "Đó là tật của đàn ông nhiều tiền!
Nên Hạnh Dung à, sau này cậu tuyệt đối đừng đi theo vết xe đổ của tớ!"
"Tớ muốn mà được chắc! Lọt vào mắt sói đại gia như chồng cậu phải tuýt như Trần phu nhân đây. Dáng chuẩn ba vòng, nhan sắc yêu kiều như hoa như ngọc."
"Rồi có hạnh phúc không?
Giàu đổi bạn, sang đổi vợ. Người ta cho cậu ăn ngon, mặc đẹp bao nhiêu thì lấy đi bấy nhiêu nước mắt của cậu. Vì đàn bà có mấy ai chịu được kiếp chồng chung."
Hạnh Dung bùi ngùi choàng tay lên vai bạn: "Cậu nói đúng! Thôi để tớ yêu anh chàng Shipper cho chắc. Giao hàng cả ngày ngoài nắng, đồng tiền kiếm được thơm mùi mồ hôi."
"Ừm! Anh ấy đưa cho cậu ít tiền nhưng mỗi tối nôn nao trông mau trở về nhà để ôm vợ ngủ."
Hạnh phúc đôi khi rất bình thường. Nhưng con người cứ mãi kiếm tìm nơi cao sang.
"Giờ cậu tính sao?"
Ngọc Minh lén lau đi giọt nước mắt trong đôi kính đen, hít một hơi thật sâu, cười một cái lấy lại tinh thần. Rồi chỉ tay về hướng chồng vừa dìu cô em gái đi vào: "Bắt gian!"
"Ý tớ là...cậu tính sao khi thấy chồng cậu lăn lộn...?"
Ngọc Minh giơ ba ngón tay: "Có ba cách: Một, nhào vô cột tra nam, tra nữ thành một bó! Hai, la làng la xóm làm ùm ben lên thúi chơi! Ba, cười với họ cái và nói, chúc hai đứa dính AIDS lở loét cho thơm!"
Sao? Cậu chọn cách nào?"
Hạnh Dung hăng máu: "Tớ chọn cả ba!"
"Vậy làm theo ý cậu!"
Đôi bạn bá vai nhau cùng vào bắt gian.
Đứng lặng năm phút trước căn phòng đặc biệt. Ngọc Minh nhìn đứa bạn thân gật đầu làm hiệu.
Hạnh Dung lấy khóa dự phòng mở cửa.
Cả hai lặng đi khi nghe tiếng nói cười khúc khích bên trong.
"Anh cạo râu đi! Nó làm em nhột!"
"Thế em chưa nghe câu: 'Một nụ hôn không có râu giống như một món súp không có muối' à?"
"Em ăn nhạt!"
"Nhạt mà đánh trận cả tiếng đồng hồ, hử?"
"Không phải anh háu ăn sao? Em là chiều anh thôi!"
"Ừm! Vậy anh mới thương không buông được nè! Hôm nay, tăng lên ba mươi phút nhé!"
"Anh có sức thì em chiều!"
"Ha..ha..ha.." Tiếng chồng cô cười sảng khoái. Tiếp theo là âm thanh của đôi môi làm việc nó cần làm. Nhiều hơn chút là tiếng a..ê...của cô ta..Và tiếng gầm gừ của Khánh.
Bàn chân đưa Ngọc Minh đến gần, đến gần nơi có chuỗi âm thanh nhuốm đầy dục vọng.
Khác xa với kế hoạch ban đầu. Cô không nhào vô trói tra nam, tra nữ. Cũng không hề làm ồn phanh phui sự thật. Không có câu chúc cả hai cùng AIDS.
Cô chỉ lặng lẽ lưu giữ vài bộ ảnh. Và nói: "Đến bây giờ tôi mới biết, gia đình anh có lệ anh trai và em gái làm chuyện vợ chồng!"
Bất ngờ nghe tiếng nói. Khánh dừng ngay mọi động tác cuồng si. Cô ta thôi đánh vần. Cả hai cùng ngước về phía cửa.
Ngọc Minh khoanh tay đứng tựa ở đó. Đôi mắt trong đôi kính đen dán chặt vào hai cơ thể chỉ thấy da và da.
"Chết tiệt!" Khánh tái mặt vơ vội chăn phủ lên hai người. Sau đó rống lên: "Cút!"
"Sao cút? Anh em hai người khỏa thân ôm ấp nhau đẹp vậy phải để người xem chứ!"
"Cô cút ngay cho tôi!"
"Anh sợ con thấy cha và cô nó tạo em bé à?"
Khánh rống như heo chọc tiết: "C...út...!"
"OK! Chồng không cho vợ xem thì thôi! Vợ yêu đi nha!" Cô nháy mắt cho Hạnh Dung.
Trong chiếc chăn, Khánh dồn tất cả về thính giác. Nghe tiếng bước chân đi xa, tiếng đóng cửa. Và căn phòng trở lại yên ắng.
"Mịa nó! Khách sạn top đầu làm ăn như cục c..ứt!" Khánh tung chăn ch.ửi đổng.
"Ngộp chớt em rồi!" Cô ta bật dậy đứng lên chống hông nhìn Khánh: "Sao chị ta vào đây được...Á...á...á...!" Cô ta la lên thất thanh. Vội ngồi thụp xuống kéo chăn quấn lại xung quanh người.
Khánh theo phản xạ nhìn ra cửa.
Ngọc Minh vẫn còn đứng sững sững ở đó.
Anh ta đứng bật lên, xỉa tay về phía vợ: "Cô hết muốn sống rồi hả?"
Ngọc Minh lười biếng, cô đưa tay lấy đôi mắc kính. Trong ánh sáng thật. Cô thấy của quý chồng mình như cọng rau luộc. Cô bất giác cười. Cười chảy cả nước mắt: "Tội thằng nhỏ không? Ỉu xìu như sợi bún."
Khánh ý thức được vợ nói cái gì. Anh ta cuống quýt nhìn xuống. Lúc này mới biết...mình ngu như thế nào?
Anh ta đ.iên lên: "Ngọc M...inh! Gan cô cũng to quá đấy!"
"Anh nói quá!"
"Còn không mau biến khuất mắt tôi!" Khánh vừa mặc vội chiếc quần nhỏ vừa nghiến răng, nghiến lợi: "Hôm nay tôi cho cô đăng xuất!"
"Đừng mà anh!" Người tình anh ta nghe vậy không màn xấu hổ ôm lấy chân Khánh.
"Mỹ Anh! Em đừng cản anh!"
Cô ta khóc: "Anh giết người là đền mạng đó! Em không muốn anh ở tù!"
Tiếng khóc của người tình làm Khánh chạnh lòng. Anh ta ngồi xuống. Một tay vỗ lưng cô ta. Tay kia chỉ ra cửa: "Nể tình Mỹ Anh xin cho cô! Tôi tha cho cô một mạng! Khôn hồn ngậm miệng và biến!"
"Muốn tôi ngậm miệng và biến?" Ngọc Minh lòng nhẹ tênh: "Dễ thôi!" Cô mở túi xách lấy ra tờ đơn đem tới trước mặt chồng: "Đơn này tôi làm từ khi thấy anh và cô ta hú hí nhau ngoài Phú Quốc.
Tôi những tưởng, gia đình này có thể giữ lại vì con. Nhưng xem ra...không cần thiết nữa!
Anh kí và thực hiện như những gì anh đã hứa. Mẹ con tôi lập tức biến khỏi mắt anh."