Ngọc Quân cười rộ lên, cô nhìn mẹ Trương như nhìn một kẻ ngốc.
“Tôi thèm muốn tài sản của nhà họ Trương các người ư? Nhà các người thì có mấy đồng mà để cho tôi phải phí sức.”
“Mày…”
“Hình như bà quên chồng tôi là ai thì phải? Bà động thủ với tôi liệu đã nghĩ đến hậu quả chưa.”
Cô làm bộ nhớ ra gì đó.
“À, hay là tôi bảo chồng tôi đạp đổ Trương thị rồi mua lại với giá rẻ mạt cho bà xem thử nhé. Hay là tôi nên bảo chồng tôi đầu tư thêm vào lĩnh vực giải trí để đường hoàng phòng sát con gái cưng của bà?”
Trương Ngọc Quỳnh đứng bên cạnh nghe Ngọc Quân nhắc đến tên mình thì lập tức lạnh gáy. Mẹ Trương không thể tin nổi mà nhìn Trương Ngọc Quân, đứa con gái khi mới về nhà bà còn hiền lành nhút nhát như con mèo con bây giờ lại thản nhiên đứng đây tính kế bà ta.
Cô tiếp tục hỏi ngược lại mẹ Trương.
“Bà nói là tôi sai người giết con trai bà. Chứng cứ đâu?”
“Ngọc Phàm đã tỉnh lại, nó nói rõ ràng là có người cố tình xô ngã nó xuống dưới lầu. Kẻ thù ghét nhà tao đến độ này thì ngoài mày ra còn có thể là ai?”
Ngọc Quân bị logic của bà ta làm cho đau đầu.
“Tức là không có chứng cứ gì bà ta đã mặc nhiên kết tội tôi. Bà không biết đường báo công an điều tra đầu tiên mà đã hùng hổ xông đến đây chất vấn tôi?”
“Bà Trương, bà coi như luật sư của Lục thị đều là đồ ăn chay hết à? Tốt nhất là bà nên về báo công an trước đi. Tiện thể chuẩn bị nhận đơn kiện của luật sư, tôi sẽ kiện bà tội vu khống và làm nhục người khác.”
Mẹ Trương tức đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc.
“Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày dám kiện cả mẹ đẻ của mày.”
Ngọc Quân lắc đầu, nhả ra từng chữ rõ ràng.
“Tôi là đồ không cha không mẹ, đó là chính miệng bà nói ra.”
Trương Ngọc Quỳnh thấy tình hình không ổn, cô ta vội vàng ngăn cản mẹ Trương. Nếu chọc điên con nhỏ này thì sẽ càng bất lợi cho cô ta.
“Mẹ, mình về trước đã. Về rồi tính sau.”
Mẹ Trương không chịu nổi những ánh mắt xì xầm bàn tán, cũng thuận theo về lời cô ta tìm bậc thang đi xuống.
Phương Nhung lo lắng nhìn vết bầm trên gò má Ngọc Quân.
“Có đau lắm không? Để mình đưa cậu đến phòng y tế.”
Ngọc Quân lắc đầu, cô hướng giáo sư nói lời xin lỗi rồi mau chóng về trước. Sự việc đã đến nước này rồi cô cũng không còn tâm trí mà ngồi yên tại lớp mà học bài.
……
Ngọc Quân ra khỏi trường, cô bảo tài xế đưa mình thẳng đến Lục thị. Thay vì dấu diếm rồi để Lục Cảnh Thành phát giận thì cô nên tự thú nhận trước. Huống hồ gì đây cũng đâu phải lỗi tại cô.
Còn về vụ việc kia một mình cô không thể điều tra được, cô cần nhờ đến sự giúp đỡ của Lục Cảnh Thành.
Lục Cảnh Thành họp xong thì được trợ lý thông báo là phu nhân đang chờ ở trong phòng. Anh vui mừng bước vào thì trông thấy Ngọc Quân đang dùng bọc nước đá to chườm mặt, nhìn qua là có vẻ giống như bị đánh.
Anh vội vàng chạy đến, chỉ thấy không những một bên má sưng to mà còn bị rách khóe môi. Ngọc Quân đáng thương hít hít cái mũi rồi nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Chồng ơi…”
Anh siết chặt tay cô, lạnh giọng hỏi.
“Là kẻ nào làm?”
Ngọc Quân thành thật trả lời anh.
“Là mẹ em.”
Lục Cảnh Thành đứng bật dậy, một bộ dáng như chuẩn bị đi giết người. Ngọc Quân vội vàng níu ôm chặt lấy eo anh, không cho anh rời đi.
“Không được, anh định đi giết bà ta hay sao? Em không muốn có chồng là kẻ sát nhân đâu.”
“Anh muốn trả thù thì còn hàng trăm cách để làm, không nhất thiết phải chọn cách cực đoan nhất.”
Người đàn ông này cứ khi đối mặt với chuyện của cô là y như rằng bị cướp hết sự tỉnh táo. Cô kéo anh ngồi xuống dưới ghế, còn mình thì trèo lên trên đùi anh ngồi. Cô dúi vào tay anh bọc nước đá, sau đó rảnh tay ôm chặt lấy cổ anh.
Lục Cảnh Thành xót xa chấm nhẹ lên gương mặt cô.
“Nói đi, có chuyện gì xảy ra.”
Ngọc Quân bình tĩnh tóm gọn lại câu chuyện cho anh nghe.
“Trương Ngọc Phàm bị người ta cố ý đẩy xuống dưới lầu khiến liệt toàn thân. Bà ta cho rằng em cố ý chiếm đoạt tài sản nên muốn ra tay giết người. Bà ta đến tìm rồi đánh em. Hết.”
Lục Cảnh Thành siết chặt eo cô. Bà ta được cấu tạo bằng đất hay sao mà nghĩ rằng đường đường là vợ của Lục Cảnh Thành lại thèm muốn chút tài sản cỏn con đó của Trương thị.
Ngọc Quân ôm lấy mặt của chồng mình.
“Chồng ơi, anh phải trả thù cho em.”
Lần này cô tuyệt đối sẽ không ngu ngốc nhân nhượng hay cầu xin cho nhà họ Trương như kiếp trước nữa.
Lục Cảnh Thành ngay lập tức đáp ứng.
“Được.”
…
Rất nhanh chóng, ngày hôm sau nhà họ Trương nhận được đơn thông báo của luật sư Lục thị cho biết họ quyết định nộp đơn khởi tố tội vu khống và làm nhục người khác đối với mẹ Trương. Sẽ không có chuyện hòa giải, mọi thứ mời lên tòa giải quyết.
Cùng lúc đó Lục thị cũng nộp đơn kiện lên tòa án cấp cao về việc Trương thị lợi dụng tín nhiệm để chiếm đoạt tài sản trong hợp đồng làm ăn. Rồi từ trong nội bộ của công ty tuồn ra sổ sách Trương thị làm giả chứng từ để trốn trốn thuế. Cổ phiếu trong phiên giao dịch ngay lập tức lao dốc chạm đáy.
Trong vòng một ngày, Trương thị như chỉ còn cách chỗ phá sản đúng một bước chân.
Tuy cô cũng có chút hoài nghi với kẻ ra tay với Trương Ngọc Phàm nhưng cô cũng không dư tiền đến mức đi điều tra thay cho nhà họ Trương. Cô chỉ nhắn cho ông nội Trương một tin nhắn đơn giản, sau khi Trương Ngọc Phàm xảy ra chuyện kẻ được lợi nhất là ai chắc ông nội nên hiểu rõ.
Mặc dù cô không có chứng cứ, nhưng dựa vào hiểu biết của cô, khả năng lớn nhất là do Trương Ngọc Quỳnh ra tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT