Sau buổi tiệc đính hôn, truyền ra rất nhiều thông tin bát quái ở nhà họ Trương. Ví dụ như Hồ Chung và Trương Ngọc Quỳnh yêu nhau thắm thiết, không khiêng nể gì mà trốn lên phòng âu yếm nồng nhiệt ngay giữa lễ đính hôn.
Tuy việc bỏ lại quan khách còn ngồi đầy dưới sảnh đi làm việc riêng tư, nói ra thì khá mất mặt. Nhưng dù sao bọn họ cũng danh chính ngôn thuận là người yêu của nhau, mọi người đều nể mặt hai nhà nên chỉ cười xoà rồi cho qua.
Hay như Hồ thị đã chính thích thay thế Lục thị ký hợp đồng hợp tác lâu dài với Trương thị.
Hay còn việc quan trọng, ông nội Trương chính thức tuyên bố sẽ chuyển 30% số cổ phần của mình sang cho cháu đích tôn mình là Trương Ngọc Phàm. Ông nội Trương dần rút lui về phía sau, trao cơ hội tiếp quản tập đoàn lại cho Trương Ngọc Phàm.
Dưới sự trợ giúp của gia đình cộng thêm việc có kiến thức kinh doanh, Trương Ngọc Phàm rất thuận lợi bắt tay vào công việc.
Trương Ngọc Quỳnh âm trầm nhìn chằm chằm thông tin trên tờ báo. Trên đó đang ghi rõ việc chủ tịch tương lai của Trương thị lần này đã mở rộng kinh doanh sang lĩnh vực xây dựng. Hôm nay Trương Ngọc Phàm đi dự lễ cắt băng khánh thành một khu chung cư.
Trợ lý đưa nước cho Trương Ngọc Quỳnh, cô ta đón lấy nhấp một ít rồi ngay lập tức nhăn mày ném mạnh ra. Ly nước theo quán tính va mạnh đập vào tường vỡ tan tành.
“Cô bị điên à? Cô có biết bây giờ là bao nhiêu độ không mà cô đưa cho tôi ly nước toàn đá như thế này.”
“Em…em…”
Cô trợ lý rất oan ức, rõ ràng là chính lúc nãy Trương Ngọc Quỳnh kêu cô ta đi lấy nước phải cho thật nhiều đá lạnh. Giờ mang về rồi thì cô ta lại không vừa ý.
Thấy trợ lý còn cứ lóng ngóng đứng đấy thì cô ta gào lên.
“Còn không mau đi lấy lại cốc khác.”
Trợ lý sợ hãi gật đầu vâng dạ rồi mau chóng chạy mất. Bình thường Trương Ngọc Quỳnh trước ống kính truyền thông thì thường làm ra vẻ thân thiện nhiệt tình nhưng chỉ có trợ lý mới biết phía sau cánh gà cô ta thường xuyên quát nạt chửi bới hung hăng ra sao.
Trương Ngọc Quỳnh bóp trán, dạo này cái gì cô ta cũng gặp xui xẻo. Rõ ràng là đã thiết kế cái bẫy cho con khốn kia, thế mà lại thành ra bị cắn ngược khiến chính bản thân mình rơi vào bẫy. Mất mặt thì không nói làm gì, nhưng việc cô ta ghê tởm nhất là phải lên giường với Hồ Chung.
Từ sau việc đấy xảy ra, tên khốn kia lại càng được nước lấn tới suốt ngày hướng cô đòi hỏi hết lần này đến lần khác. Mới nghĩ đến thôi mà dạ dày cô đã nhộn nhạo muốn nôn hết ra ngoài.
Rồi còn việc Trương thị mở rộng đầu tư. Tuy là Trương thị lớn mạnh sẽ giúp sức rất nhiều cho cô ta, nhưng cứ nghĩ đến việc tất cả những thứ bọn họ có được là do bán đứng cô ta mà thành thì cô ta lại càng tức giận.
Hồ thị đầu tư vào là bởi vì cô ta, thế mà ông nội Trương hay cha Trương chỉ cảm ơn suông, cho cô ta một ít trang sức châu báu rồi vài cái bất động sản. Không hề đã động gì đến việc chia cổ phần Trương thị cho cô ta.
Cô ta tuyệt đối không cam lòng. Rõ ràng là cô ta có năng lực, cô ta cũng là giọt máu nhà họ Trương, tại sao cái ghế chủ tịch Trương thị lại không phải do cô ta ngồi.
Việc cô ta bị tráo đổi từ bé lộ ra khiến người ta lầm tưởng rằng cô ta chỉ may mắn được nhà họ Trương nuôi dưỡng chứ không có máu mủ ruột rà. Cô ta biết, bản thân cô ta chính là con gái của cha Trương. Người đàn bà lần trước đã chính miệng nói với cô ta như vậy.
Chuyện này không còn cách nào là phải giữ kín, không có cách nào nói ra bên ngoài. Nếu không thì mẹ Trương chính là người không tha cho cô ta đầu tiên. Huống hồ gì làm con gái nhà nghèo còn hơn là mang tiếng là con hoang.
Trương Ngọc Quỳnh biết rất rõ ràng, ngày nào còn ông nội Trương ở đó thì việc cô ta muốn không có cách nào thực hiện. Trương Ngọc Quân tạm thời không đáng nhắc đến, cô ta sẽ nghĩ cách xử lý nó sau.
Vật cản chính của cô ta bây giờ chính là Trương Ngọc Phàm.
Trương Ngọc Quỳnh xoa bụng, dạo này cơ thể cô ta có chút suy nhược, thường xuyên cảm thấy mất sức chóng mặt. Cô ta vô thức lẩm bẩm.
“Vậy thì cứ để nhà họ Trương chỉ còn có một sự lựa chọn duy nhất đi.”
…
Thực ra ngoài cô ta ra, Trương Ngọc Quân cũng vậy, cũng chẳng được chia lấy 1% cổ phần. Thậm chí Ngọc Quân còn thảm hơn cô ta, nhà họ Trương còn chẳng thèm cho lấy thêm một đồng.
Ngọc Quân cũng chẳng buồn để ý. Cô có Lục Cảnh Thành che chở, bản thân cũng có khả năng làm việc để tự nuôi sống bản thân. Ngọc Quân cũng chẳng có hứng thú nhúng tay vào việc kinh doanh. Thế nên tuy Lục Cảnh Thành đã chuyển một nửa số cổ phần của anh cho Ngọc Quân, cô cũng chưa bao giờ tham gia vào việc nội bộ của Lục thị.
Trương Ngọc Quỳnh thì lại khác.
Cô ta có tham vọng lớn, ham mê quyền lực. Đối với cô ta, Trương thị vốn phải thuộc về cô ta. Trên đời này, ai là kẻ mạnh thì quyền lực sẽ thuộc về kẻ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT