Trương Ngọc Quân chỉnh lại váy áo rồi thong thả xuống lầu tìm Lục Cảnh Thành. Trên người cô vẫn còn là bộ váy cũ đã bị dính vết rượu.
Ngọc Quân thấy hơi khó chịu, nhưng mà cô thà mặc đồ bị dính bẩn một lúc còn hơn là phải mặc đồ của Trương Ngọc Quỳnh. Kể cả là đồ cô ta chưa hề động đến cô cũng không thèm.
Lục Cảnh Thành thấy vợ mình cười hì hì vô tội, trong mắt không có vẻ gì chột dạ của việc đi thay đồ mất hơn nửa tiếng mà lúc quay về với bộ dáng cũ. Anh biết là cô vợ của mình lại vừa âm mưu tính kế ai đó.
Mẹ Trương thấy Ngọc Quân không thay đồ mà đã xuống lầu thì không kìm được thắc mắc hỏi cô.
“Sao con không đổi bộ váy khác. Thế con đã làm gì suốt trên đấy từ nãy đến giờ?”
Ngọc Quân nhìn bà ta.
“Tại vì cái nào cũng thấy chướng hết.”
Ngọc Quân nói ra câu này có khác nào đang ám chỉ nhà họ Trương không có cái gì quý giá. Quả thật là dựa thế nhà chồng mà chèn ép nhà mẹ đẻ. Mẹ Trương tái mặt, đang định nổi cáu chất vấn ngược lại đứa con gái ăn nói hỗn hào thì bị bàn tay của Trương Ngọc Phàm giữ chặt.
Trương Ngọc Phàm trong đầu thì âm thầm nghĩ rằng, giờ đúng thật là Trương Ngọc Quân thực sự đã khác xưa quá nhiều. Ánh mắt cậu ta loé lên vẻ tính toán, còn ngoài mặt thì ra vẻ đỡ lời giải thích cho cô.
“Ý chị hai là do đồ của chị cả không phù hợp với chị ấy. Mẹ xem, vóc dáng của hai người cũng khác nhau, làm sao mà mặc vừa được.”
Cậu ta quay sang cười nói với Ngọc Quân.
“Chị hai nói xem có đúng thế không?”
Ngọc Quân nhún vai, từ chối cho ý kiến. Dù sao thì màn kịch hay vẫn còn ở phía sau. Cô cũng chẳng muốn đứng đây tranh chấp gì cho đau đầu.
Mẹ Trương bình tĩnh lại, cũng may là vừa rồi còn có con trai út bên cạnh ngăn cản bà lại. Nếu không thì cảnh tượng bà quát mắng Ngọc Quân ngay trước mắt Lục Cảnh Thành thì không biết hậu quả phải giải quyết ra làm sao.
“Vậy chị con đâu rồi. Sao vừa nãy mẹ lên tìm con thì nghe chị con bảo con còn đang trang điểm.”
Bà ta cũng có chút bực mình, khách khứa hai bên còn đang đông đúc như thế này mà cả hai nhân vật chính đều không thấy mặt.
“Không biết, nãy tôi không tìm được đồ để thay nên đi ra sau vườn thăm đàn cá koi của ông nội.”
Ngọc Quân híp mắt cười gian xảo như một tiểu hồ ly. Đàn cá koi nào chứ, sau đợt cô làm no chết nguyên một đàn lần trước ông nội Trương đã nổi cơn tam bành. Cộng với việc bị Lục Cảnh Thành thẳng thừng bác bỏ việc tiếp tục hợp đồng thì ông nội đã tức đến mức thề rằng không nuôi thêm bất kỳ con cá nào hết. Giờ ở cái hồ đó, đến một cái vảy cá cũng không có chứ đừng nói là cá.
“Chắc chị ta vẫn còn đang ở trên lầu. Đành nhờ Trương phu nhân lên tìm một chuyến nữa vậy.”
Mẹ Trương có thấy nghi ngờ lời Ngọc Quân nói. Hai đứa con gái này đều nói năng chẳng ăn khớp gì với nhau. Nhưng bà cũng đành chịu, lại phải một lần nữa lên trên lầu tìm con gái lớn.
Ngọc Quân lắc tay Lục Cảnh Thành.
“Chồng ơi, mình về nhà đi.”
Cô có chút ghét bỏ nhìn bộ váy đang mặc trên người. Ai mà chẳng thích mặc đồ sạch sẽ, cô chịu đựng đến giờ phút này đã là giới hạn tối đa rồi.
Còn việc bắt gian phía sau cô chẳng có hứng thú quan tâm mà ở lại góp vui. À không, cũng không thể nói là bắt gian. Trương Ngọc Quỳnh và Hồ Chung trên danh nghĩa là hôn thê hôn phu của nhau, việc phát sinh quan hệ cũng rất bình thường.
Chỉ là không biết khi để tận mắt mẹ Trương nhìn thấy con gái bà không thể kiềm chế ngay trong buổi lễ đính hôn thì sẽ có biểu cảm ra sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT