“Tôi không thể so sánh được với chị ta? Đúng vậy, tôi thì làm sao có thể so sánh được với con gái cưng của mẹ.”
“Mẹ thích so sánh đến như vậy thì để tôi so sánh cho mẹ xem.”
Ngọc Quân nhắm hờ đôi mắt, những lời tiếp sau đây không khác gì việc tự tay vạch trần vết thương ra xát muối thêm một lần nữa.
“Khi chị ta sống như công chúa trong nhà họ Trương, ăn ngon mặc đẹp muốn gì cái gì được cái đấy, thì tôi thay chị ta chịu đói chịu rách hằng ngày làm việc từ khi gà vừa mới gáy đã phải dậy sớm làm việc. Nếu dám có chút nào lười biếng thì lập tức sẽ được ăn một bạt tai.”
“Khi mùa hè nóng nực chị ta nằm trong phòng điều hòa mát mẻ thì tôi thay chị ta phơi mặt ngoài đồng lúa. Mùa đông lạnh buốt chị ta nằm bên máy sưởi chăn ấm nệm êm thì tôi thay chị ta chịu cái rét cắt da cắt thịt, chỉ có một cái chăn mỏng rơi rụng hết bông bên trong.”
“Chị ta ngồi trong nhà có gia sư đến dạy tận nơi, đến trường quý tộc đi học. Còn tôi chỉ sợ bất chợt bị người ta cho nghỉ học vì không đủ tiền, bị bắt về gả cho một kẻ nào đó để đổi lấy tiền sính lễ.”
“Chị ta học lễ nghi, được mẹ đưa đi giao thiệp với người ta thì tôi phải trơ mặt đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt đến mười một mười hai giờ đêm. Bị người ta mắng chửi vô cớ cũng phải trơ mặt ra cười nói xin lỗi.”
“Khi về đến nhà còn phải học bài, không dám lơ là một hôm, nếu không thi tốt sẽ bị cắt tiền học bổng.”
“Hai mươi năm qua tôi ngày nào cũng sống thấp thỏm không yên, thay chị ta chịu hết mọi khổ sở.
“Năm tôi học hết cấp hai, cái nhà đó còn định gả tôi cho một kẻ ngốc ở trong làng. Không phải là tôi gặp được người tốt vươn tay che chở thì không biết bây giờ tôi đã là người đàn bà thôn quê có mấy đứa con, đến lúc đó không chừng mẹ cũng chẳng muốn nhận tôi về.”
“Tôi có chồng rồi thì làm sao có thể thế mạng cho con gái cưng của mẹ gả cho kẻ chị ta không muốn gả được.”
“Hôm nay mẹ hỏi tôi rằng tôi có gì mà so sánh được với chị ta. Mẹ nói xem tôi có gì mà so sánh được.”
“Mẹ còn muốn con so sánh thêm nữa không, thưa mẹ?”
Ngọc Quân ngừng lại, hít sâu một hơi, cô bình thản nhìn gương mặt đang sững sờ của mẹ Trương.
Vết thương hai đời đã liền sẹo, nay cô lại rạch nó thêm một lần nữa.
Không khí trong nhà như đông cứng lại, im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.
Cha Trương và ông nội cũng mở to mắt nhìn cô, không thốt ra thêm lời nào.
Trương Ngọc Quỳnh cũng không dám phát ra thêm một tiếng động nào. Cô ta nhận thấy sau lời nói của Ngọc Quân, đã có gì đó thay đổi.
Nó chưa từng than khóc kể lể về cuộc sống ngày xưa, nay chỉ vì muốn mẹ Trương thương xót mà nói sao.
Nhưng cô ta đã lầm.
Ngọc Quân chẳng còn cần cái gọi là lòng thương xót của mẹ nữa rồi.
Cô cũng đã từng khao khát có mẹ, người đàn bà ở quê kia chưa từng ôm cô cũng không bao giờ cho cô chạm vào người. Bà ta chỉ xem cô như một món hàng phải trả thêm tiền mà thôi.
Lúc cô mới về nhà họ Trương, cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp cao quý trước mắt. Cô nghĩ, cuối cùng thì cũng cô cũng có người mẹ thật lòng yêu thương cô.
Cô cũng cảm nhận được mẹ thật lòng thương xót cho hai mươi năm cô chịu khổ sở. Nhưng không được mấy ngày mẹ đã cảm thấy cô là một đứa ngu dốt khó lòng dạy bảo.
Mẹ đã không còn kiên nhẫn với cô.
Càng sợ mẹ quá quan tâm đến con gái ruột vừa mới tìm được thì lại khiến cho con gái nuôi chạnh lòng.
Cô lại ngu ngốc nghe lời của cô chị gái kia, rất nhiều chuyện làm phật ý bà. Đến lúc nhận ra thì mẹ đã hoàn toàn xa cách với cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT