Lục Cảnh Thành vẫn còn cúi sát gần bên cạnh cô, hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua mặt cô. Anh nhìn đôi môi vừa bị anh hôn đến sưng đỏ.

Anh gục đầu vào cổ Ngọc Quân, hít hà mùi thơm ngọt ngào trên người cô, giọng điệu khàn khàn,

“Em biết là ở bên cạnh tôi thì sẽ không bao giờ có chuyện anh buông tha cho em.”

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hung dữ,

“Cả đời cũng không thả.”

“Được.” Ngọc Quân đồng ý.

Anh như giải tỏa lệnh cấm, anh xoay người thả cô xuống giường, ánh mắt anh trở nên âm u, anh đưa tay bắt đầu cởi quần áo.

Ngọc Quân bắt đầu luống cuống, cô bỗng hơi sợ hãi. Kiếp trước, vì đợi mãi cô vẫn sống tốt, không có vẻ gì là bị chồng ngược đãi mà còn sống rất tốt dưới sự che chở của chồng, Trương Ngọc Quỳnh không kìm chế được mà muốn ra thay thế cô trở thành phu nhân Lục thị.

Cô ta bỏ thuốc cô, muốn tìm người cưỡng hiếp cô dàn cảnh là phụ nữ dâm loạn để Lục Cảnh Thành bỏ cô. May mắn là Lục Cảnh Thành cho người âm thầm bảo vệ cô, anh kịp thời đến đúng lúc.

Ký ức lần quan hệ đó khá là tệ, sau khi xong người cô có cảm giác như bị xe nghiền qua, đau mỏi rã rời.

Theo bản năng cô tự co người lại lùi về phía đầu giường, cô không lên tiếng nhưng ánh mắt nhìn về Lục Cảnh Thành ánh lên vẻ sợ hãi.

Khí chất của anh tỏa ra lúc này như dã thú nhìn thấy con mồi, nhìn qua quả thật quá dọa người.

Lục Cảnh Thành nhìn cô gái đang cố kiềm chế cơn run rẩy trước mắt, ánh mắt đỏ ngầu, anh cười lạnh, gằn từng chữ một,

“Đã sợ tôi đến như vậy, sao còn phải cố gắng diễn kịch làm gì?”

Dứt lời anh xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa sập một cái, bỏ lại Trương Ngọc Quân còn đang nghẹn họng trân trối nhìn theo.

Cô còn đang ngơ ngác, cô đã làm gì đâu, chỉ là bộ dáng như sắp ăn thịt cô của anh khiến cô hơi hốt hoảng mà thôi. Cô còn chưa kịp giải thích thì anh đã đạp cửa đi mất.

Cả ngày nay bận rộn khiến cơ thể mệt mỏi, cô cứ thế mà nằm thiếp đi mất. Lúc mở mắt tỉnh dậy thì xung quanh đã sẩm tối.

Cô rời giường, bật điện rồi bước xuống lầu. Quản gia Lê Tiến đã đợi sẵn dưới nhà, thấy cô bèn lại gần,

“Thưa mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng. Mợ có muốn dùng bữa luôn không.”

Cô gật đầu, hỏi anh ta thêm,

“Chồng tôi đâu rồi?”

“Cậu chủ đã đi nước X công tác. Hai ngày sau sẽ về lại mặt cùng mợ.”

Ông ta lấy trong túi áo một tấm thẻ đen, cung kính đưa hai tay cho cô.

“Đây là thẻ phụ của cậu chủ. Cậu chủ có dặn đưa cho mợ dùng. Còn nói thêm là mợ muốn quẹt bao nhiêu thì cứ việc, đừng tiết kiệm, thứ cậu chủ không thiếu nhất chính là tiền.”

Trương Ngọc Quân cầm tấm thẻ mân mê trong tay. Kiếp trước anh không hề đi công tác ngay, lần này cô chủ động thì anh lại né tránh.

Cô ngồi vào bàn dùng bữa tối một mình. Đồ ăn của đầu bếp cao cấp làm đúng là vẫn ngon hơn hẳn đồ ăn cô tự làm. Đúng là khi xưa có phước mà không biết hưởng thụ.

Ăn xong, cô liền kéo vali từ căn phòng lúc nãy đến phòng của Lục Cảnh Thành. Cô không có ý định ngủ riêng với chồng mình.

Phòng ngủ của Lục Cảnh Thành rộng rãi, nhưng đồ đạc thì khá đơn giản, lấy gam màu trắng xám làm chủ đạo. Lạnh lẽo như tính cách của anh vậy.

Cô sắp xếp đồ của mình xong xuôi, hài lòng nhìn khu vực riêng của anh lần lượt bị cô xâm chiếm. Không biết đến lúc anh về, thấy cô nằm ngủ trên giường anh thì sẽ như thế nào.

Lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ, cô muốn gọi điện cho anh chúc ngủ ngon, nghĩ đến thái độ lúc chiều của anh thì cô lại nản lòng.

Cô chỉ nhắn tin cho anh chúc ngủ ngon, dặn anh chú ý giữ gìn sức khỏe, mau chóng về nhà với cô.

Còn đêm động phòng hoa chúc thì đành dời lại sau. Nhất định khi đó cô sẽ không để cho anh thất vọng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play