Khi Trương Ngọc Quân mở mắt tỉnh dậy, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt cô. Ở dưới địa ngục tối tăm cũng có thể hưởng thụ ánh sáng mặt trời sao?

Chẳng lẽ cô được lên thiên đường?

Không thể nào? Một kẻ ngu ngốc cả đời như cô, sao có thể được lên trên thiên đường cơ chứ.

Cô choàng tỉnh, thấy mình đang nằm trên một cái giường êm ái, sạch sẽ. Đây không phải là phòng của cô lúc còn ở nhà ông nội sao?

Cô nghi hoặc nhìn quanh, sao bản thân lại có cảm giác chân thực như thế này. Cơ thể cô không còn đau đớn dày vò, ý thức cũng thanh tỉnh, trên tay cũng không còn vết bỏng axit xấu xí.

Tại sao lại như thế này. Rõ ràng cô đã chết rồi từ lâu rồi. Cô thậm chí còn biến thành linh hồn lang thang suốt bao nhiêu ngày cơ mà.

Điều này khiến cô tưởng tượng đến một suy nghĩ đáng sợ. Không lẽ cô được sống lại như trong tiểu thuyết hay nói đến.

Ngọc Quân bừng tỉnh, vội vã bước xuống giường lao vào nhà tắm. Trong gương vẫn là gương mặt của cô, nhưng rõ ràng là không phải bộ dạng tiều tụy như trước.

Là một khuôn mặt mỹ nhân tiêu chuẩn, làn da căng bóng trơn mịn. Đôi mắt trong veo to tròn, không còn u ám vẩn đục vì bệnh tật.

Hoàn toàn là bộ dạng của cô của năm hai mươi tuổi.

Ngọc Quân tự tát vào mình một cái, cơn đau đớn trên mặt làm bất giác cô chảy nước mắt. Sau đó cô tự khóc òa lên, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt.

Cô ngồi sụp xuống vừa khóc vừa cười. Cơn đau rát trên mặt nói cho cô biết, cô thật sự đã được sống lại, mọi thứ không phải là mơ.

Cô còn cơ hội để vãn hồi mọi chuyện. Lần này cô sẽ không để ông ngoại mất sớm, sẽ không để bản thân mình bị cái gọi là máu mủ ruột thịt, tình yêu gì đó lợi dụng để bản thân đâm đầu vào chỗ chết nữa.

Cô sẽ sống tốt, để tự tay tiễn kẻ thù của mình xuống địa ngục. Tất cả những đau đớn của cô cô sẽ để cho chúng phải hứng chịu.

Cô còn phải đi gặp chồng mình, cô sẽ không để anh phải cô đơn thêm nữa.

Ngồi ngẩn ngơ trong nhà tắm cả tiếng, Ngọc Quân ra ngoài tìm điện thoại của mình để xem thời gian hiện tại.

17/2/2014.

Không ngờ lại là ngày hôm nay. May mắn quá mọi chuyện vẫn còn kịp, kiếp này cô vẫn chưa làm điều gì thương tổn đến anh cả.

Ngày mai là ngày cưới của cô và Lục Cảnh Thành. Buổi hôn lễ do chính tay anh tự mình tỉ mỉ sắp xếp lại bị cô nghe theo lời xúi giục của chị em tốt quậy cho long trời lở đất.

Nói đến người bạn tốt này, không lầm thì cô sắp gặp lại rồi đây.

Trương Ngọc Quỳnh và Trương Ngọc Quân bề ngoài là hai thiên kim nhà họ Trương, nhưng thực chất không phải.

Năm đó mẹ Ngọc Quân mang thai chín tháng xảy ra tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện khiến xuất huyết sinh non, phải lập tức ghé tạm vào một trạm xá nhỏ ở nông thôn. Ở đó còn một gia đình nông dân cũng có người vợ đang chuyển dạ.

Không ngờ y tá đỡ đẻ lại xảy ra sai sót, khiến hai đứa trẻ bị tráo đổi. Số phận bắt đầu lăn bánh từ đây.

Thiên kim thật phải lăn lộn ở quê chịu đựng sự đánh đập trọng nam khinh nữ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Thiên kim giả biến thành cô chiêu nhà giàu, hưởng thụ vật chất xa hoa từ nhỏ đến lớn như một điều hiển nhiên.

Chỉ đến mười chín năm sau, mọi chuyện mới bị vỡ lở ra. Lúc này thiên kim thật mới được tìm về.

Cô gái nông thôn chân chất ngây thơ tiến vào vòng tròn thượng lưu, bên cạnh là cha mẹ ghét bỏ vì không có dáng vẻ tiểu thư nhà giàu.

Còn có thiên kim giả tỏ ra thân thiện, nhưng độc chiếm đi hết tình cảm của cha mẹ. Cô ta vẫn được ở lại, bề ngoài là nhà họ Trương đón thêm một cô con gái út ở quê về, sự tình không được công bố ra bên ngoài.

Mặc cho thiên kim thật cố gắng bao nhiêu, dốc sức học hành, hi sinh hôn nhân của mình vì lợi ích gia tộc, thì cũng chẳng được ai đoái hoài gì đến.

Thiên kim thật bị thiên kim giả lừa một vòng lớn, cuối cùng chết trong thê thảm.

Ngọc Quân mở mắt ra, kết thúc hồi tưởng. Cô chị gái tốt của cô, luôn muốn đạp lên máu thịt của cô mà nổi bật.

Kiếp này, cô sẽ đấu với cô ta đến cùng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play