Kiêu Dục vì làm ta mang thai long tự của hắn, liên tiếp nửa tháng, hàng đêm tới tra tấn ta.
Sau lại, ta được chẩn đoán là đã mang thai.
Hắn mới buông tha ta.
Dược thú chúng ta sinh con, không giống như loài người, phải mang thai mười tháng.
Chúng ta chỉ cần mang thai năm tháng là đủ.
Ta biến thành hình thú, bị nhốt trong lồng sắt để dưỡng thai.
Lúc mang thai được ba tháng, ta đã gặp được một cơ hội.
Tỳ nữ Thuý Châu ngày ngày mang thức ăn đến cho ta mở lồng sắt ra.
Nàng sờ lên trán ta, vẻ mặt đầy thương xót: "Tịch Dao, ngươi mau chạy đi, chạy thật xa, đừng bao giờ tin tưởng con người nữa."
Trước đây, Thuý Châu bị ốm đau hành hạ, không thể lấy được thuốc ở Thái Y viện.
Ta cho nàng dược thảo chữa bệnh, nàng sắc thuốc uống xong, thân thể khỏi hẳn.
Trên đời này, ngoài những người lòng lang dạ sói như Kiêu Dục, cũng có những người tốt bụng như Thuý Châu.
Ta bước ra khỏi lồng sắt, nhưng chân ta lại chùn bước, ta hỏi: "Thuý Châu, nếu ta chạy đi, ngươi thì sao?"
"Chờ ngươi chạy đi rồi, ta cũng sẽ chạy." Thuý Châu thúc giục ta, "Ngươi đi mau, không đi thì không kịp nữa. Ơn cứu mạng thì phải báo đáp, xin ngươi cho ta một cơ hội báo đáp."
"Được, cảm ơn ngươi, Thuý Châu." Ta quay đầu nhìn nàng một cái, trốn khỏi căn phòng giam giữ ta, biến mất trong đêm tối.
Lúc biết ta đã trốn thoát, Kiêu Dục nổi trận lôi đình.
Hắn lập tức sai người truy bắt ta.
Ta trốn khỏi hoàng cung, chạy đến nơi hoang vắng ít người qua lại.
Kiêu Dục treo biển truy nã, chỉ cần ai nhìn thấy ta đều sẽ được trọng thưởng.
Chỉ trong chốc lát, ta đã bị truy bắt khắp thành.
Ta trốn dưới gầm một chiếc xe ngựa đang rời thành, chủ nhân của chiếc xe là vị công tử trẻ tuổi tuấn tú.
Trên đường ra khỏi thành, hắn vẫn luôn liên tục ho khan.
Ta treo mình dưới gầm xe, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Chờ xe ngựa ra khỏi thành, ta đang tìm cơ hội từ gầm xe lăn xuống bụi rậm.
Bây giờ ta đang mang thai, nếu bánh xe xe ngựa cán qua người ta, ta chỉ sợ sẽ một xác hai mạng.
Lúc đang do dự, nam tử kêu ngừng xe ngựa.
Ta nhân cơ hội từ gầm xe rơi xuống đất, chui vào bụi rậm trốn đi.
Nam tử từ trên xe ngựa đi xuống, tìm kiếm gì đó trong bụi rậm.
Ta đang định chạy, hắn thấy ta.
Hắn vừa ho khan vừa vẫy tay với ta: "Nhanh đi, trở về nơi ngươi thuộc về đi, đừng bị con người bắt được, tiểu dược thú."
Ôi, người ta thật tốt.
Lúc hắn ra khỏi thành đã phát hiện ta treo dưới gầm xe, hắn từ bỏ khoản tiền thưởng kếch xù, hộ tống ta ra khỏi thành.
Dược thú chúng ta vốn rất lương thiện, cũng dễ bị cảm động bởi những người tốt bụng.
Ta quay lại, đi đến dưới chân hắn rồi nói: "Máu của ta có thể chữa khỏi bệnh của ngươi, ngươi dùng dao găm lấy một ít máu của ta đi."
Hắn ngồi xổm xuống vuốt ve đầu ta, gương mặt anh tuấn lộ ra tươi cười ấm áp: "Nếu là phải dùng máu của ngươi mới có thể chữa khỏi bệnh, ta thà bệnh chết còn hơn. Mau đi đi, nếu không đám người vây bắt ngươi sẽ đuổi theo đến nơi."
Ta xúc động nói: "Cảm ơn ngươi, ngươi tên gì? Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ cho con mình mang thuốc đến báo đáp ngươi."
Nam tử trả lời: "Ta tên Lâm Giản."
Ta tiến đến bên người hắn ngửi thấy hơi thở của hắn, sau đó nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hẹn gặp lại."
Ta xoay người biến mất ở trong rừng.
Ta không ngờ Kiêu Dục sẽ tàn nhẫn đến vậy.
Sau khi ta chạy trốn, hắn xử tử Thuý Châu và Lâm Giản, treo đầu bọn họ lên tường thành cho mọi người xem.
Ta bởi vì lo lắng cho Thuý Châu và Lâm Giản, nên trốn ở trong rừng nhìn xa về phía cổng thành.
Thị lực ta rất tốt, nhìn thấy đầu của Thuý Châu và Lâm Giản.
Hai người tốt bụng như vậy, nhưng lại bởi vì giúp đỡ ta mà chịu chung số phận chia lìa.
Ta hận!
Ta không nên cứu Kiêu Dục, càng không nên liên lụy đến Thuý Châu và Lâm Giản.
Ta lã chã chực khóc, lúc đang thương tâm Kiêu Dục dẫn quân đuổi theo, ta cất bước liền chạy.
Ta mang thai, lại bị thương, nên tốc độ chạy không nhanh lắm.
Nhưng chỉ cần ta trốn trở lại rừng sâu, bọn họ muốn đuổi theo ta cũng khó như mò kim đáy bể.
Kiêu Dục cưỡi ngựa đuổi theo ta, hắn hô lên: "Tịch Dao, ngươi mang thai con của trẫm, muốn trốn đi đâu?"
"Kiêu Dục, ngươi không thể chết tử tế được! Sớm muộn một ngày, ta sẽ trở lại lấy mạng chó của ngươi!" Ta chạy thục mạng, mắt thấy thân mình sắp biến mất trong những tán cây xanh.
Kiêu Dục thấy thế liền giương cung tên, chỉ vào ta: "Được rồi, trẫm có hai trăm năm tuổi thọ, đã thắng thế nhân.”
"Trẫm không thể để ngươi rời đi, nếu con của chúng ta ra đời, bị người khác chặt đi sừng thú, thế gian này sẽ không chỉ có trẫm là người có tuổi thọ dài nhất.”
"Tịch Dao, chết đi! Nếu ngươi không muốn sinh đứa con trong bụng cho trẫm, vậy trẫm sẽ giết mẹ con các ngươi! Tuyệt đối không thể để người ngoài chiếm tiện nghi."
Hắn chỉ huy hàng vạn cấm quân hoàng gia phía sau giương cung tên chỉ vào ta.
Kiêu Dục hét lên mệnh lệnh: "Bắn tên——"
Ta chạy với tốc độ tối đa nhưng không thể thoát khỏi tốc độ của những mũi tên bay tới.
"Vèo——"
"Vèo——"
"Vèo——"
Vô số mũi tên nhọn xuyên thủng cơ thể ta, ta ngã xuống đất, bụng lại trúng một mũi tên.
Mũi tên kia trực tiếp bắn trúng đứa bé trong bụng ta.
Ta có thể cảm nhận được nó đang giãy giụa trong bụng, hai chân nó kiễng lên, đạp vào bụng ta.
Đây cũng là cốt nhục của Kiêu Dục, sao hắn có thể nhẫn tâm đến vậy?
Ta rốt cuộc trốn không thoát.
Kiêu Dục cưỡi ngựa chạy đến bên ta, hắn thả người nhảy xuống ngựa, nhìn ta đang nằm trên mặt đất.
Trong miệng ta tràn ra máu tươi, đau đớn rên rỉ.
"Trẫm nghe nói máu của ngươi có thể chữa khỏi bách bệnh, nếu lãng phí thì quá phí phạm của trời." Kiêu Dục cất giọng ra lệnh, "Người đâu, đem máu của nàng đi đựng, không được lãng phí một giọt nào."
"Vâng." Lập tức có người bưng chậu tới.
Bọn họ nhấc ta lên, rút mũi tên nhọn trên người ta ra, máu từ miệng vết thương chảy ra, rơi vào chậu.
Mỗi lần rút một mũi tên, ta cảm thấy như bị đâm một nhát đao.
Đau quá.
Ta nhớ lại lúc Kiêu Dục bị thương rơi xuống vách đá, trên người hắn cũng cắm đầy mũi tên nhọn.
Ta sợ hắn đau, nên đã cho hắn uống rất nhiều thuốc giảm đau, thuốc tê.
Nhưng lúc này, hắn chỉ đứng bên cạnh mắt lạnh nhìn ta.
Trái tim hắn, cứng như đá vậy.
Rất nhanh, mũi tên rậm rạp trên người ta đã bị rút ra hết.
Trong chậu chứa đầy máu, lúc giọt máu cuối cùng chảy hết, ta hoàn toàn nhắm mắt lại.
Mở mắt ra, ta lại trở về Thúy Lâm Cốc.
Ta đang chạy trong sơn cốc, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra lại thấy có người nằm trong bụi cỏ.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc.
Ta chạy vội tới, kinh ngạc nhìn thấy Kiêu Dục nằm trong bụi cỏ, thân trúng vô số mũi tên.
Ta hiểu ra rồi, ta đã được sống lại.
Sống lại vào ngày Kiêu Dục trúng mũi tên rơi xuống vực.
Mọi bi kịch vẫn chưa xảy ra, ta chưa bị hắn giam cầm để bào chế thuốc, chưa bị chặt đứt sừng, chưa bị cưỡng ép mang thai con của hắn.
Thuý Châu và Lâm Giản cũng chưa bị chém đầu thị chúng.
Ta không bị vạn tiễn xuyên tâm.
Thật tốt quá, lần này, ta nhất định sẽ không để bi kịch xảy ra.
Ta chuẩn bị xoay người rời đi, mặc kệ Kiêu Dục.
Nhưng ai ngờ lúc ta chuẩn bị rời đi, hắn lại nhanh chóng hái một cọng hoàn hồn thảo từ trên sừng của ta.
Ta cả kinh.
Nhanh chóng lao lên cướp hoàn hồn thảo, nhưng vẫn chậm một bước.
Hoàn hồn thảo bị hắn nhét vào trong miệng, hắn chưa kịp nhai nát đã nuốt xuống, một hơi không lên, thiếu chút nữa sặc chết.
Ta suýt nữa chết vì tức giận rồi.
Kiếp trước lúc ta phát hiện ra hắn, hắn đã không còn hơi thở.
Kiếp này lại còn có sức lực cướp hoàn hồn thảo, mục tiêu lại chính xác như vậy, xem ra hắn cũng đã sống lại.
Nhớ lại những việc hắn làm trong kiếp trước, ta tức giận bùng lên, lao vào cắn hắn.
Dược thú chúng ta tính tình hiền lành lương thiện, cũng không bao giờ cắn người.
Cái đồ cầm thú không bằng súc vật như Kiêu Dục, đã làm ta nổi điên lên.
Ta cũng không quan tâm nhiều đến thế, cắn xé da thịt loả lồ bên ngoài của hắn.
Sau khi cắn tay hắn cho đến khi máu chảy đầm đìa, lại nhào lên cắn cổ hắn.
Kiêu Dục lại đặt tay lên lưng ta, thở dài nói: "Tịch Dao, đợi trẫm rút tên ra rồi, ngươi lại cắn, cứ cắn cho thoả thích đi."