Ta tên Tịch Dao, là một con dược thú.
Giờ phút này đang bị xiềng xích khóa chặt tứ chi, giam cầm trong tẩm cung đế vương.
Kiêu Dục cầm một chiếc rìu, tiến về phía ta.
"Tịch Dao, bọn họ nói, ăn sừng của ngươi là có thể trường sinh bất lão, ngươi có hai chiếc sừng, cho trẫm một chiếc, được không?"
Ta giãy giụa nói: "Kiêu Dục, ta đã cứu tánh mạng ngươi, sao ngươi có thể lấy oán trả ơn?"
"Đúng vậy, ngươi đã cứu trẫm, trẫm đã báo đáp ngươi rồi, không phải sao?
"Trẫm mang ngươi về cung, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, thậm chí cả khi ngủ cũng ôm ngươi, đủ để chứng minh trẫm đối với ngươi tốt như thế nào."
Kiêu Dục vuốt ve sừng của ta, đo lường bắt đầu chặt từ đâu là tốt nhất.
"Ngươi cũng nên báo đáp trẫm, đưa sừng của ngươi cho trẫm ăn, trẫm chỉ muốn trường sinh bất lão thôi, trẫm sai sao?"
Hắn tìm được vị trí tốt, ra lệnh cho thị vệ đè ta xuống đất.
Ta kinh hoàng nói: "Đừng, Kiêu Dục, sừng của ta không thể chặt, dù chỉ chặt một cái ta cũng không sống được đâu.”
"Cầu xin ngươi, huhu... thả ta về núi được không? Ta sẽ cho ngươi hết dược liệu trên sừng."
Nước mắt của ta vẫn không lung lay được Kiêu Dục.
Hắn nắm bắt trọng tâm từ lời nói của ta: "Nếu chặt một cái cũng là chết, chặt hai cái cũng là chết, không bằng... Trẫm sẽ chặt hai cái sừng của ngươi cùng lúc.
"Một cái khác, cho Cẩm Nhi ăn, để nàng ấy cùng trẫm trường sinh bất lão."
Cẩm Nhi trong miệng Kiêu Dục là Cẩm Quý Phi của hắn.
Hắn vừa dứt lời, ra lệnh cho thị vệ giữ chặt ta, giơ rìu chém vào một chiếc sừng của ta.
Sừng của ta có một sợi gân, ngay cả rìu cũng khó chặt đứt.
Thấy một nhát rìu không đứt, Kiêu Dục lại vung rìu chém nhát thứ hai.
Sợi gân vẫn không đứt.
Tiếp theo là nhát thứ ba, nhát thứ tư.
Ta đau đớn kêu "á á", ta giãy giụa lại bị bọn thị vệ gắt gao giữ chặt.
Ta khóc lớn, hối hận không thôi: "Kiêu Dục, tại sao... Con người các ngươi lại tàn nhẫn như vậy? Nếu biết vậy, ta đã không nên cứu ngươi."
Kiêu Dục hừ lạnh: “Tàn nhẫn sao? Thế giới loài thú của các ngươi chẳng phải cũng là cá lớn nuốt cá bé sao?"
Hay cho câu cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng ta là dược thú, ngay từ khi sinh ra, ta đã có sứ mệnh của mình.
Ta ăn hạt giống thảo dược mà sống, hạt giống trong cơ thể ta nảy mầm, từ sừng mọc ra dược liệu quý giá.
Ta đi khắp núi rừng, bất kể gặp thú bị thương hay người bị thương, ta đều sẽ đưa dược thảo cứu mạng cho người bị thương.
Ta sống được hai trăm năm, cứu sống biết bao người.
Ta không cầu báo đáp. Nhưng tại sao, ta lại chết dưới tay người ta đã cứu?
Trách lòng người quá ác, hay trách ta quá đơn thuần.
Rìu thứ năm rơi xuống, sừng thú của ta cuối cùng đã bị chặt đứt.
Máu tươi bắn tung tóe lên trên người bọn thị vệ và Kiêu Dục, cả trên mặt họ.
Bọn họ không hề dừng lại, ngay sau đó lại dùng phương pháp tàn nhẫn tương tự để chặt đứt chiếc sừng thú còn lại của ta.
Kiêu Dục nâng niu chiếc sừng thú rời đi, trước khi đi ra lệnh cho thị vệ: "Nhốt nàng ta lại, đừng để nàng chạy thoát."
Ta bị nhốt trong lồng sắt, đau đến mức ngất đi.
Ta mơ thấy ngày đầu tiên gặp Kiêu Dục.
Lúc đó ta sống trong một sơn cốc có linh khí dồi dào.
Kiêu Dục rơi xuống vách đá, hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, đã không còn hơi thở.
Chiếc sừng thú của ta còn thừa một gốc cây hoàn hồn thảo cuối cùng.
Cây hoàn hồn thảo kia cực kỳ trân quý, là bảo mệnh thảo để lại cho chính mình. Nếu một ngày nào đó ta sắp chết, cây hoàn hồn thảo này sẽ hồi sinh ta.
Một gốc cây bảo mệnh thảo cuối cùng, theo lẽ thường không thể cho người khác dùng, nhưng ta vẫn động lòng trắc ẩn với hắn.
Ta nghĩ, sau khi cứu sống hắn, chỉ cần mười năm, chiếc sừng thú của ta sẽ mọc ra hoàn hồn thảo mới. Mười năm qua đi chỉ như chớp mắt, ta hẳn là sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Ta đưa gốc cây hoàn hồn thảo cuối cùng đến bên miệng hắn.
Nhưng hắn đã tắt thở, không thể ăn. Ta hóa thành hình người, hái hoàn hồn thảo trên đầu cho vào trong miệng, nhai nhuyễn rồi cúi người đút cho hắn.
Hắn không thể nuốt, ta lại đến bên dòng suối nhỏ uống nước, tới đút cho hắn. Hoàn hồn thảo vào cổ họng, hắn tỉnh lại.
Lúc ta giúp hắn rút mũi tên, ta đếm được trên người hắn có hơn ba mươi mũi tên, nếu không gặp ta thì ngay cả thần y cũng bó tay.
Để lúc hắn rút mũi tên không đau, ta lấy giảm đau thảo và gây tê thảo trên sừng thú đút cho hắn ăn.
Sau khi rút tên, nội tạng hắn bị tổn thương, mất máu quá nhiều, ta lại cho hắn dùng rất nhiều dược liệu trân quý.
Chi phí dược thảo trân quý để cứu Kiêu Dục còn nhiều hơn ta cứu năm người.
Sau khi tỉnh dậy, hắn coi ta như ân nhân cứu mạng.
Hắn ở lại Thuý Lâm Cốc dưỡng thương, ở lại ba tháng, lúc thân thể đã hồi phục, ta đưa hắn ra khỏi cốc.
Trong ba tháng đó, chúng ta sớm chiều ở chung như bạn bè, ta tìm trái cây dại để hắn ăn, hắn dạy ta đọc chữ.
Ta cho rằng chính mình đã gặp được một vị loài người tri kỷ, không nghĩ tới, lại là khởi đầu của bi kịch.
Linh lực dược thú đều tập trung ở sừng, đây cũng là lý do tại sao ăn sừng thú liền sẽ trường sinh bất lão.
Thực ra cũng không tính là trường sinh bất lão.
Ta có hai trăm năm linh lực.
Sừng của ta có thể kéo dài tuổi thọ hai trăm năm, hai cái sừng có thể kéo dài tuổi thọ bốn trăm năm.
Nếu là gặp được dược thú ngàn năm, hai cái sừng thì có thể kéo dài tuổi thọ hai nghìn năm.
Sừng bị chặt, linh lực của ta dần dần tiêu tan.
Ta biết, ta sống không được bao lâu nữa.
Dược thú mất đi hai cái sừng, nhiều nhất một năm, liền sẽ chết đi.
Kiêu Dục cũng không biết hai cái sừng có thể khiến hắn sống thêm bốn trăm năm.
Chờ hắn biết được hai cái sừng đã bị hắn ăn một cái, còn một cái khác hắn cầm đi đưa cho Cẩm Quý Phi ăn.
Kiêu Dục hối hận chính mình không ăn hai cái sừng cùng nhau.
Lúc này, đạo sĩ giang hồ lại cho hắn một lời khuyên: "Bệ hạ, con dược thú đó sắp chết rồi, thần còn có một kế, có thể khiến ngài trường sinh bất lão."
Kiêu Dục ra lệnh: "Là kế gì? Nói mau."
Lý đạo sĩ tâu: "Nàng là thú cái, có thể sinh ra dược thú mới, không bằng ngài làm nàng mang thai con của ngài, sau này khi tiểu dược thú lớn lên, ngài có thể tiếp tục ăn sừng của tiểu dược thú."
Kiêu Dục sững sờ, không thể tin được nói: "Ngươi bảo trẫm đi sủng hạnh một con dược thú?"
Lý đạo sĩ lau mồ hôi, thận trọng nói: "Bệ hạ, vì trường sinh bất lão, có gì không thể?"
Kiêu Dục phất tay đuổi Lý đạo sĩ đi: "Để trẫm nghĩ xem, ngươi lui ra đi."
Kiêu Dục cẩn thận cân nhắc ba ngày, cuối cùng hắn quyết định nghe theo lời khuyên của đạo sĩ, bắt ta mang thai con của hắn.
Ta là một con thú bị chặt mất sừng, nằm trong lồng sắt, hơi thở thoi thóp.
Ta không thể tin được Kiêu Dục lại có thể cầm thú đến vậy, đến cả một con thú cũng không tha.
Hắn sai người ném ta vào bồn tắm rửa sạch sẽ, sau đó đặt ở trên long sàng.
Hắn đứng trước long sàng, từ trên cao nhìn xuống ta, ra lệnh: "Tịch Dao, hóa thành hình người, trẫm biết ngươi còn có linh lực để hóa thành hình người."
Ta nghiến răng nghiến lợi: "Không, dù có chết ta cũng sẽ không hóa hình, ngươi có bản lĩnh thì cứ đến đây."
Ta tính toán chỉ cần ta không hóa hình, Kiêu Dục cũng không có cách nào với ta.
Hắn không thể cường bạo với một con thú.
Kiêu Dục cúi người xuống, bàn tay to lớn vuốt ve lưng ta: "Trẫm biết cách khiến ngươi hóa hình. Ngươi tự hóa hình hay để trẫm giúp?"
Ta cả người khựng lại, hắn lại biết cách ép ta hóa hình?
Tứ chi của ta bị xích sắt trói chặt, muốn chạy cũng không được, chỉ có thể bất lực van xin: "Kiêu Dục, ngươi đừng tới đây, cầu xin ngươi để ta chết một cách thoải mái."
Kiêu Dục tìm được điểm yếu của ta, ánh mắt thâm trầm: "Trẫm sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái, với điều kiện là ngươi sinh hạ con của trẫm.”
"Ư... Ngươi là đồ súc vật..." Ta bật khóc thành tiếng, dưới sự vuốt ve không ngừng của hắn, ta bị buộc phải hóa thành hình người.
Khi ta là thú, toàn thân tuyết trắng, trên sừng không chỉ mọc đầy dược liệu quý hiếm mà còn nở hoa.
Trong giới thú, ngoại hình của ta rất được yêu thích.
Sau khi hóa thành hình người, cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Kiêu Dục bị dung mạo của ta làm cho kinh diễm.
Hắn dùng ngón tay vuốt ve khuôn mặt ta, thán phục: "Tịch Dao, ngươi là nữ tử khuynh quốc khuynh thành nhất mà trẫm từng gặp. Đáng tiếc, ngươi lại là một con thú."
Nói xong, hắn nắm lấy tay ta, hôn xuống.