Chương 486: Suy nghĩ và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau  

             Đừng nói là sinh viên đại học, coi như là học sinh cấp ba, học sinh cấp hai, sau khi ra ngoài đi làm, thì trở về thôn rất ít. Nếu có chút năng lực thì mua nhà trong thành phố, không tính là thành phố lớn hay nhỏ chỉ cần biết là thành phố là được.  

             Một số người không có năng lực thì họ thà làm bên ngoài còn hơn trở về thôn.  

             Cho nên người trong thôn Cổ gia, người có năng lực thì không ở lại trong thôn làm gì.  

             Đây cũng là lý do khi Cổ Dục quyết định ở lại trong thôn, có rất nhiều người ngạc nhiên vì bọn họ không tin trong thôn có thể kiếm được tiền.  

             Thứ hai là vì giao thông ở đây thực sự bất tiện.  

             Như đã đề cập trước đó, con đường cũ của thôn Cổ Gia. Từ thôn đi lên trấn cần mất một tiếng, từ thôn đi lên huyện thì cần hai tiếng đồng hồ, đi thành phố Hưng An thì cần hơn hai tiếng. Ngay cả khi muốn phát triển trang trại thì cũng không có ai ngó tới.  

             Con đường cũ đó, ngoại trừ xe bán tải và xe SUV thì xe con không thể đi được và đương nhiên cũng không có người nguyện ý khai phá nơi này.  

             Nhưng vì gần đây Cổ Dục mua đất, đem con đường trong thôn sửa chữa, thì cơ hội phát triển đã lớn hơn.  

             Ngoài ra người trong thôn nhìn thấy Cổ Dục thật sự kiếm được tiền, bọn họ cũng có chút dao động.  

             Giống như nhà Cổ Dương đang phát triển nông trại giải trí và câu cá, những người khác cũng  có ít tâm tư. Xe lửa chạy nhanh, toàn bộ đều nhờ đầu tàu mang đi, bây giờ Cổ Dục chính là đầu tàu này.  

             Theo lời Cổ Tuấn Tài mới, trong thôn sau ngày mùa, trước khi mùa đông thì có không ít việc muốn làm. Có nhà muốn trồng hoa, dù sau ở đây gần núi, có không ít giống hoa dại có giá trị trong núi đều có, hơn nữa có giá trị không thấp.  

             Một số nhà làm lều lớn để trồng các loại hoa quả, trồng một số loại đồ ăn trái mùa. Một số thì muốn học theo Cổ Dục, không phải Cổ Dục đang xây trang trại bò sao, bọn họ cũng muốn làm một cái.  

             Mặc dù không lớn, nhưng trong nhà nuôi hai, ba con thì cũng không áp lực quá lớn.  

             Có thể nói, đầu óc của những người này dần dần linh hoạt, Cổ Dục đương nhiên cũng ủng hộ. Trước tiên nếu những người này muốn xây dựng gì thì phải tìm Cổ Tuấn Tài, mà bây giờ Cổ Dục là ông chủ của Cổ Tuấn Tài, chuyện này tương đương là hắn đang kiếm tiền.  

             Chủ yếu là sau khi những người này đều có việc làm, những người luôn nhìn chằm chằm hắn sẽ dần dần hết, dù sao nhìn đỏ mắt cũng không giúp họ kiếm được tiền.  

             “Đây là chuyện tốt, tất cả mọi người bận rộn là điều tốt.” Nghe Cổ Tuấn Tài nói, Cổ Dục cũng cười.  

             Nhưng nghe Cổ Dục nói, Cổ Tuấn Tài lại lúng túng cười.  

             Hắn làm nhà cho Cổ Dục không phải một hai lần, người khác không biết, hắn sao có thể không biết Cổ Dục lười như thế nào? Hắn còn không biết xấu hổ nói để người khác bận rộn một chút rất tốt.  

             Nhưng có lúc, không phục cũng không được. Mặc dù Cổ Tuấn Tài có cảm thấy mình chịu khó hơn Cổ Dục, nhưng hắn thật sự không có mệnh và năng lực như Cổ Dục.  

             Dù sao người bên ngoài nhìn, Cổ Dục có thể đem cá tới thôn Cổ Gia, chính là có năng lực. Hơn nữa có thể nuôi cá ăn ngon tới như vậy cũng là năng lực của Cổ Dục, người khác hâm mộ không hết.  

             “Tiểu Dục tới rồi sao, trong nhà thiếu gì à?” Trong khi Cổ Dục tán gẫu với những người này, thì bà chủ cửa hàng cũng đi ra.  

             Bà chủ tiệm này khá nổi tiếng ở thôn Cổ gia, không phải khác biệt mà vì bà ăn nói khá tốt. Dù sao buôn bán, mấy lời xã giao cũng có thể hạ bút thành văn. Về sau bà còn đem năng lực này mở rộng một chút, ngẫu nhiên còn làm mai cho người khác.  

             Lúc Cổ Dục vừa tới, bà còn đến hỏi qua ông Hai có muốn giới thiệu đối tượng cho Cổ Dục hay không, nhưng về sau khi biết Cổ Dục kiếm tiền là mấy triệu, trăm triệu, tài sản hơn tỷ, bà đã dập tắt ý nghĩ này. Nhất là gần đây có người nhìn thấy Cổ Dục từ trong nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân đi ra, bà lại càng không có ý nghĩ này nữa.  

             Nhưng không làm mai cho Cổ Dục, không có nghĩa là bà thấy Cổ Dục sẽ không nói chuyện.  

             “Trong nhà dùng hết nước tương rồi, cháu tới mua một chai nước tương.” Cổ Dục cười nói với bà.  

             “Vậy thì cháu cần loại gì, nước tương nhạt, nước tương sệt, cháu tự vào chọn đi.” Nghe Cổ Dục nói, bà chủ cũng cười một chút, sau đó nhường chỗ cho Cổ Dục vào trong tiệm chọn một chai nước tương.  

             Thuận tiện giúp mấy người Cổ Tuấn Tài thanh toán tiền đồ uống.  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play