Chương 446: Thanh lý vườn rau  

             Cổ Dục bước ra xem xét thì nhìn thấy con chim sẻ, đại khái hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa rồi, có một đám mây ở phía Tây Bắc bay đến, tiếp đó thì loa trong thôn phát ra tiếng đại bàng kêu, Cổ Dục hỏi Lâm Lôi và Lý Vân Vân thì mới biết âm thanh này là để đuổi chim sẻ.  

             Lúc này khi nhìn thấy con chim sẻ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là con chim sẻ này để mắt tới nhà mình, kết quả bị Vua Bầu Trời bắt được.  

             Mà con chim sẻ này cũng không sống nổi rồi, không phải là vì bị Vua Bầu Trời bắt được khiến nó bị gãy xương hay là tổn thương.  

             Mà là vì con chim sẻ này đã sợ đến vỡ mật rồi.  

             Chim sẻ có rất nhiều, khắp mọi nơi đều có. Khi Cổ Dục còn nhỏ, những thứ này ở trong khu rừng gần nhà hắn rất nhiều, nhóm bạn của cha hắn thường dùng lưới để bẫy những con vật này, không phải bắt chúng để bán mà là để ăn.  

             Thứ này sau khi nhổ sạch lông rồi đem rán lên ăn rất ngon, mọi người có biết món trứng lộn không?  

             Thứ này so với trứng lộn còn ngon hơn nhiều.  

             Nhưng chung quy lại, nếu bạn không ăn được con non thì có lẽ bạn khó có thể chấp nhận được điều này.  

             Mà Cổ Dục lúc nhỏ khi đi học nếu có bắt gặp bạn của cha hắn đang bắt chim sẻ, về cơ bản họ sẽ tặng cho hắn một con chim sẻ nhỏ để Cổ Dục chơi.  

             Ban đầu, Cổ Dục rất muốn nuôi con vật này, nhưng về cơ bản thì một con chim sẻ bị bắt khó có thể sống sót qua ngày hôm sau. Không phải bởi vì những thứ khác thì cũng bởi vì bị dọa cho sợ mà chết.  

             Ở vùng Đông Bắc, loại chim này còn được gọi là chim trộm nhà, cái tên này một là trộm lương thực trong nhà, hai là nói gan của bọn này cũng chỉ to bằng một tên trộm.  

             Nếu ai đó bắt được nó, nó sẽ sợ hãi như thế này. Vì vậy bị con đại bàng lớn này bắt được nên nó sớm đã sợ đến phát điên rồi.  

             Nhìn con chim sẻ đang nằm trên đất, Cổ Dục liếc mắt một cái là đã biết không cứu được nữa rồi.  

             “Không cứu sống nổi thì chú mày ăn đi!” Ngẩng đầu nhìn Vua Bầu Trời, Cổ Dục mở miệng nói.  

             Tuy nhiên, khi nghe điều này thì Vua Bầu Trời quay đầu khinh thường, dang cánh bay thẳng trở về cây xuân bên kia. Nói đùa, mặc dù nói rằng chim cũng ăn chim thế nhưng chim nhỏ như thế này nó không thèm! Nếu là thỏ, hươu hay một con vật khác thì nó đã ăn rồi.  

             Nó không thích một món ăn nhẹ như vậy.  

             Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Cổ Dục khẽ nhún vai, nhặt con chim sẻ nhỏ không còn sống được ném vào bãi cỏ đối diện cửa nhà, tự nhiên sẽ có chó và mèo hoang tiêu hóa nó.  

             Cuộc tấn công của chim sẻ chỉ là một khúc nhạc dạo đầu ngắn ngủi, Cổ Dục muốn làm gì thì đi làm cái đó.  

             Có Vua Bầu Trời bảo hộ, không một con chim nào có thể động đến lúa trong nhà hắn.  

             Sau khi thu hoạch lúa, vẫn còn một loạt các loại cây trồng được khác cần được thu hoạch như ngô, mì, cao lương, lúa nếp... và một số loại cây trồng sắp thu hoạch khác.  

             Tất nhiên, hầu hết mọi người đều không trồng hai loại phía sau kia, cho nên nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân chỉ trồng một ít ngô, thậm chí họ còn không trồng lúa mì.  

             Phải một thời gian nữa mới thu hoạch được ngô, đến Tết Trung thu ngày 11 thì mới thu hoạch được.  

             Cho nên hắn bây giờ cũng tạm thời coi như không có chuyện gì làm.  

             Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của hắn, trong mắt kẻ lười biếng thì thế giới như không có sự sống, nhưng mà trong mắt người siêng năng thì thế giới này là tràn đầy sức sống.  

             Ví dụ như bây giờ, ngày hôm sau Cổ Dục đi theo Lâm Lôi giúp các cô đảo lúa. Làm xong hắn đã sẵn sàng để nghỉ ngơi nhưng mà Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân lại bắt đầu sửa sang lại vườn rau của hắn.  

             Sau khi trái cây trong vườn của Cổ Dục chín, hoặc là hắn để tự mình ăn hoặc là đem đi tặng, hoặc đơn giản là ném vào trong không gian. Nhưng đối với vườn rau thì hắn không có để ý qua.  

             Khi nào muốn ăn thì chỉ cần hái một ít, nhưng vấn đề là rau của hắn cũng được tưới bằng nước giếng nên một mình hắn làm sao có thể ăn hết được chứ?  

             Vì vậy, Lâm Lôi, Lý Vân Vân và Phùng Thư Nhân bắt đầu thu hoạch rau quả trưởng thành. Một phần thì để lại ăn, một phần có thể để vào trong hầm.  

             Hầm, có lẽ một số người không sống ở nông thôn nên cũng không biết thứ này.  

             Đây có thể nói là một cái tủ lạnh thiên nhiên, dùng để chứa rau quả. Trước đây giao thông không được thông suốt, mỗi nhà ở Đông Bắc đều có thứ này.   

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play