“Cái gì? Là loại trà cao cấp kia sao?” Lời cụ Tống vừa nói ra khiến cho Tống Mính sợ đến ngây người, không khỏi ngay lập tức tiến lên nhìn. Mắt của cô rất tốt, vừa liếc một cái đã nhìn ra lá trà này của Cổ Dục cùng với cây trà trồng ở sau vườn kia quả thực là cùng một cấp bậc, thậm chí có khi còn cao hơn. Bởi lá trà này vậy mà một chút xíu tro bụi hay lá sâu cũng không hề có.  

Đương nhiên cô sẽ không hoài nghi Cổ Dục sử dụng thuốc trừ sâu, bởi mùi của mấy loại thuốc hóa học đó cô rành hơn ai hết. cô có thể khẳng định rằng số lá trà này của Cổ Dục tất cả đều hoàn toàn sạch sẽ. Vậy thì chỉ còn duy nhất một khả năng nữa thôi, đó là Cổ Dục đã dành nhiều thời gian, tốn công lựa chọn tỉ mỉ từng lá trà một, loại bỏ hết những lá không đẹp. Nhưng nếu phải lựa chọn kỹ lưỡng như vậy thì phải bao nhiêu mới nhiều bằng chỗ Cổ Dục mang ra đây chứ?!  

Một cây trà có thể thu hoạch được nửa cân, nhưng đó là đối với cây trà của Cổ Dục. Còn nếu là cây trà của người khác có thể sẽ không thu hoạch được nhiều như vậy. Cô còn nhớ sản lượng của trà Long Tỉnh ở khu vực Giang Nam, Chiết Giang, một cây trà chỉ có thể hái được 200 mầm trà, 200 mầm gộp lại chỉ được có nửa kg lá trà tươi. Vậy tức là ít nhất cần phải có đến 36 cây trà. Mà chỗ của Cổ Dục có hết thảy 125kg. Đương nhiên, đối với hồng trà thì cách tính sẽ có đôi chút khác, nhưng bây giờ mới chỉ là phép tính sơ lược.  

Nếu vậy thì sẽ cần có khoảng 9,000 cây trà mới có thể tạo ra số sản lượng này. Con số vừa tính ra kia quả thực quá dọa người, từ lúc nào mà Cổ Dục không có động tĩnh gì, mà lại trồng ra được cả một đồi trà lớn như vậy chứ.  

“Coi là vậy đi… Về sau hẳn là mỗi tháng đều có thể cung ứng, hơn nữa sẽ còn nhiều hơn thế này. Số lá trà này ông về giúp cháu rang lại, tiếp đó ông cứ giữ lại 1/3 chỗ đó, còn lại 2/3….Chẳng phải ông cũng bán lá trà hay sao? Ông xem xem hay là giúp cháu bán số trà này đi?” Cổ Dục không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của cụ Tống và Tống Mính, hắn thản nhiên mỉm cười nói.  

Hắn quả thực không hề để ý, hắn ở đây một tháng tương đương trong không gian là hơn hai năm. Hơn hai năm đương nhiên số lần thu hoạch trà ít nhất phải có đến hai lần, một lần là 150kg, hai lần chính là 300kg. Sau khi rang xong cũng phải được 60kg, cái này đều phải nhờ cụ Tống giúp đỡ rồi.  

“Cậu chuẩn bị bán trà sao?”  

“Một phần ba thì nhiều lắm!”  

Cụ Tống cùng Tống Mính gần như là đồng thời mở miệng nói, chỉ là hai người nói rõ ràng không phải là cùng một chuyện. Trừng mắt cảnh cáo Tống Mính, tiếp đó cụ Tống lại đi tới trước mặt Cổ Dục.  

“Một lão già như tôi không thể uống nhiều như vậy trà được, hơn nữa nếu cháu muốn bán thì những thứ này đều rất đáng giá đó nha. Thế này đi, ông chỉ lấy một phần mười là được rồi.”  

“Một phần là quá ít, vậy thì một phần tư đi?” Suy nghĩ một chút, quả thật ông cụ cũng đã lớn tuổi, như vậy còn giúp mình rang trà. Nếu là cầm một phần quả thật là quá ít, nhưng mà một phần ba thì ông cục chắc chắn cũng không muốn. Vậy thì giảm xuống một chút đi vậy.  

“Một phần tư  cũng quá nhiều rồi, bằng không một phần tám nhé?”  

“Một phần năm thế nào!”  

“Một phần sáu đi! Như vậy đã là tốt nhất rồi, không cho phép mặc cả nữa! Chàng trai trẻ à! Số lượng này đã là không tồi rồi, còn cò kè nữa là tôi đây không giúp cậu rang trà nữa đâu.” Thấy Cổ Dục còn muốn nói gì đó, cụ Tống trực tiếp đem lời mình nói rõ.  

Thấy cụ Tống đã nhất quyết như vậy, Cổ Dục cũng đành nuốt lại lời muốn nói, hắn mỉm cười thỏa hiệp. Được rồi! Vậy thì nghe ông ấy vậy!  

Sau khi đưa hai bao trà này lên xe của Tống Mính, Cổ Dục cũng trở về nhà. Mà Tống Mính sau khi chở cụ Tống về nhà thì cũng không đến trà lâu nhà cô, bởi vì so với chuyện ở trà lâu kia thì rõ ràng lá trà của Cổ Dục quan trọng hơn một chút.  

Trước tiên cô giúp ông cụ Tống chuẩn bị tốt ba cái bếp tiếp, sau đó bắt đầu ở bên cạnh giúp đỡ, một bên bắt đầu tính toán.  

Những loại trà tươi này của Cổ Dục tổng cộng có 125kg. Sau khi rang xong có lẽ còn lại khoảng 25kg, đương nhiên cũng có thể nhiều hơn một chút. Thế nhưng một ít trà vụn khẳng định là không thể tính vào trong đó được.  

Dựa theo thỏa thuận để lại 16% cho ông cụ Tống, vậy thì còn phải đưa lại cho Cổ Dục 21kg. Cổ Dục nhất định là uống không được nhiều đến như vậy, có lẽ hắn sẽ giữ lại 1kg để uống, còn lại 20kg thì có thể đem bán. Mà phẩm chất của lá trà này có lẽ đạt tới trình độ của Đại Hồng Bào và Long Tĩnh Ngự Tiền Thập Bát. Đương nhiên, không có khả năng theo cái giá kia mà thu mua, giá cả nhất định phải thấp hơn một chút.  

Nếu như lá trà này nhà bọn họ bán ra ngoài, một ký trà đại khái có thể bán được từ 4,6 triệu đến 5 triệu tệ. Trừ đi chi phí vận chuyển cùng đóng gói, nhân công, vân vân… Cô có thể đưa ra giá cao nhất cho Cổ Dục là khoảng 2,05 triệu tệ cho 1kg trà. Giá cả tốt thế này chỉ có nhà bọn họ mới có thể đưa ra, Tống Mính dù sao cũng là một người tài giỏi. Sở dĩ cô có thể tự mình tách ra làm ăn, thoát khỏi sự quản lý của cha mẹ thì ngoại trừ dựa vào sự sủng ái của ông nội, bản thân cô cũng là người có năng lực. Những chuyện làm ăn thế này cô rất nhanh đã tính toán được rõ ràng.  

Đương nhiên, cô cũng không nghĩ tới việc ép giá cả của Cổ Dục, bởi vì có rất nhiều người đều biết lá trà này là của Cổ Dục. Cái khác không nói, chỉ riêng Tiết Thanh Hoa, còn có chỗ Tôn Lập Xuân, còn có Hứa Cẩm vẫn luôn có quan hệ hợp tác với Cổ Dục, tất cả bọn họ đều biết.  

Nếu như khi bọn họ biết được lá trà của Cổ Dục trồng muốn bán với số lượng lớn. Mà giá cả mình thu mua không được tốt, vậy thì bất cứ lúc nào Cổ Dục cũng có thể cắt đứt mối làm ăn này, tiếp đó tìm nhà khác bán để được giá tốt hơn, đến lúc đó cũng không chỉ có mỗi vấn đề kiếm tiền.  

Mà có lẽ, mối quan hệ giữa bọn họ và Cổ Dục cũng sẽ hoàn toàn kết thúc, đến lúc đó ông nội cô không đánh chết cô mới là lạ. Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là, trong lòng Tống Mính không phải cũng đang có chút rục rịch hay sao?  

Vẫn còn có không gian thao tác, cho nên có thể thử một chút. Một bên giúp ông cụ Tống, một bên Tống Mính cũng thầm ra quyết định trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play