Tại trong phủ của nhị hoàng tử, lúc này Đào Thế Hiển một sắc mặt lo lắng, nhìn về phía Vũ Văn Thành nói rằng:
- Nhị điện hạ người xem tam điện hạ thế lực thật sự không nhỏ một chút nào. Người hầu trong phủ của ta vô duyên vô cớ bị giết chết, mà thần không biết quỷ không hay.
Đào Thế Hiển vừa nói vậy, Vũ Văn Thành nhìn về phía ông ta cười nhạt sau đó nói rằng:
- Tam đệ của ta ở nhẫn nhiều năm. Việc thế lực trong bóng tối hắn xây dựng một cách mạnh mẽ là điều bình thường.
- Có điều thức lực của nó khi thể hiện ra lúc này thật sự cũng khiến ta e ngại. Phủ tướng quân của ngươi cũng có hơn 100 binh sĩ canh chừng. Vậy mà người của nó có thể vô duyên vô cớ, xâm nhập vào trong đó giết chết cả chục người hầu. Thật sự khiến ta cũng cảm thấy lo lắng.
Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Đào Thế Hiển lúc này cũng gật đầu. Suy nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng:
- Ta nghe nói hôm qua Thất điện hạ đã đi vào cung gặp bệ hạ, sau đó tối muộn mới trở về. Đối với việc này nhị hoàng tử không biết ngài có cái nhìn gì hay không.
Vũ Văn Thành nghe vậy thì rơi vào trầm tư. Qua một lúc hắn ở một nụ cười diễu cợt sau đó nói rằng:
- Lão tam từ nhỏ đã không được phụ hoàng chào đón. Sự hận ý của hắn với phụ hoàng như thế nào, chúng ta cũng không rõ. Có điều quan hệ của hắn và phụ hoàng tuyệt đối không tốt như vẻ bề ngoài là điều chắc chắn.
- Chính vì vậy việc hắn vào cung gặp mặt phụ hoàng có ẩn tình gì hay không thì ta không rõ. Nhưng thứ chúng ta đang quan tâm lúc này không phải là lão tam. Mà là mấy vị huynh đệ khác của ta thì hơn.
- Dù sao ngôi vị hoàng đế này có quá nhiều người nhìn ngó. Chúng ta và lão tam hiện nay đang bị xích mích rất lớn, về việc con gái của người. Nhưng không có nghĩa rằng những kẻ khác đang không lợi dụng cơ hội này, mà ngấm ngầm tăng thêm quan hệ thù hận của ta và lão tam.
Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Đào Thế Hiển lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Ta nghe nói tam điện hạ từ buổi chiều hội trở về đã bị một lần ám sát. Có điều tin tức này nhanh chóng được phong tỏa. Đối với kẻ thực hiện nhiệm vụ án sát này, chúng ta vậy mà đều không xác định được.
- Từ đây có thể thấy Thiên Lang Quốc nước rất sâu. Những kẻ ẩn trong bóng tối càng trở nên nguy hiểm và đáng sợ.
Đào Thế Hiển vừa nói vậy, Vũ Văn Thành nhìn lướt qua ông ta sau đó cười lạnh nói rằng:
- Mấy vị huynh đệ khác của ta cũng không phải đèn cạn dầu. Việc bọn họ muốn thăm dò lão tam, để xem kẻ thù này như thế nào là điều bình thường.
- Nhưng cả ta và ngươi đều hiểu, tại Thiên Lang Quốc này. Ngoài mấy vị huynh đệ đang cạnh tranh với ta lúc này. Thì tứ đại gia tộc lại càng là những kẻ nguy hiểm, ẩn trong bóng tối. Đối với những kẻ này, chúng ta không bao giờ được quên đi sự tồn tại của chúng.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì gật đầu, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Tứ đại gia tộc đều nắm giữ một lượng võ giả trong tay, mà gốc gác của chúng cũng cực kỳ bí ẩn. Vậy nên việc điện hạ ngài tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nếu có sự hỗ trợ của chúng thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Vũ Văn Thành nghe vậy thì nhìn về phía Đào Thế Hiển. Sau đó hắn nở một nụ cười lạnh lùng nói rằng:
- Ngươi có biết rằng mấy vị huynh đệ tỷ muội của ta, tuy rằng đều phát triển thế lực trong bóng tối. Nhưng không có một ai tiếp xúc với tứ đại gia tộc này hay không.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì sửng sốt một chút. Có điều rất nhanh hắn đã cảm thấy lời nói của mình có chút ngu ngốc. Rồi hắn vội vàng chắp tay với Vũ Văn Thành nói rằng:
- Là thuộc hạ suy nghĩ thiếu thấu đáo, mong nhị điện hạ tha tội.
Vũ Văn Thành nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía tên này sau đó nói rằng:
- Thế lực của tứ đại gia tộc quá to lớn. Thậm chí uy hiếp đến cả hoàng tộc chúng ta. Vậy nên phụ hoàng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận để lại ngôi báu, cho một vị hoàng tử nào, dám thân thiết với tứ đại gia tộc này.
- Thậm chí chúng ta càng thể hiện gia địch ý với tứ đại gia tộc, thì càng được lòng phụ hoàng.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì gật đầu, trầm tư một lúc hắn nói rằng:
- Hiện nay người của tứ đại gia tộc đều yên ổn tại vị trí của mình, không tiếp xúc hay bành trướng thế lực của chúng. Đối với việc này điện hạ người định xử lý thế nào.
Vũ Văn Thành nghe vậy thì thở dài sau đó nói rằng:
- Tứ đại gia tộc này đều nắm giữ võ giả. Cảnh giới của bọn chúng nghe đâu kẻ mạnh nhất đã đạt đến Hóa Kình hậu kỳ.
- Với sức mạnh khủng khiếp như thế này, cho dù hoàng tộc cũng phải kiêng kị. Vậy nên chúng ta thay vì đắc tội với chúng, thì tốt nhất cứ nên bỏ mặc bọn chúng thì tốt hơn.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Văn Thành sau đó hắn nói rằng:
- Điện hạ không biết ngài cảnh giới gì.
Vũ Văn Thành nghe vậy thì nhìn về phía Đào Thế Hiển một chút, sau đó mỉm cười nói rằng:
- Ta đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình sơ kỳ. Đại hoàng huynh của ta Vũ Anh Khải có lẽ đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình trung kỳ. Các vị hoàng đệ hoàng muội Khác, phần lớn đều nắm giữ cảnh giới Ám Kình hậu kỳ đến viên mãn.
- Về phần lão tam tam mặc dù không biết chi tiết cảnh giới của hắn. Nhưng ngươi hãy tự tin mà phán đoán, tuyệt đối hắn không phải là phàm nhân đâu.
Đào Thế Hiển nghe vậy thì giật mình thon thót. Hắn ta thân là đại tướng quân cho dù nắm giữ một số thông tin cơ mật của đất nước. Nhưng việc các hoàng tử công chúa đều nắm giữ tu vi võ học. Khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy Thiên Lang Quốc, cũng không đơn giản như những gì hắn tưởng tượng. Ngẫm nghĩ một chút hắn lên tiếng nói rằng:
- Bẩm điện hạ với cảnh giới của ngài lúc này, so với các hoàng tử công chúa khác tuyệt đối cũng xem như là long phượng. Nhưng cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị tại phàm quốc. Thường sẽ sử dụng mưu trí để cướp đoạt hoàng vị. Đối với việc này cần phải xem thực lực của ngài và các vị điện hạ khác.
- Vậy nên ta chỉ có thể ủng hộ ngài trong chính trị. Về phần vũ lực thì lúc cần thiết họ Đào ta cũng sẽ đứng về phía ngài.
Nghe Đào Thế Hiển nói vậy, Vũ Văn Thành nhìn về phía ông ta gật đầu rồi nói rằng:
- Thiên Lang quốc của chúng ta tuy nói giáp sĩ trăm vạn. Nhưng võ giả trong quân đội lại chẳng có bao nhiêu người. Cho dù là ngươi, thân là đại tướng quân của Thiên Lang Quốc, cũng chỉ là một thân phàm nhân.
- Nếu nói trong lực lượng quân đội của Thiên Lang Quốc, ở đâu tồn tại võ giả. Thì chỉ có thể là lực lượng Cấm Vệ Quân lúc này.
- Chính vì vậy chỉ cần phụ hoàng ngầm đồng ý, cho phép các hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế. Thì các binh sĩ phàm nhân, tuyệt đối có thể phát huy ra hiệu quả to lớn.
Nghe Vũ Văn Thành nói vậy, Đào Thế Hiển cũng gật đầu. Vậy là ông ta và Vũ Văn Thành bàn bạc thêm một số tin tức sau đó rời đi. Đợi khi chỉ còn một mình Vũ Văn Thành, lúc này hắn mới thật sự rơi vào trầm tư.
Thân là hoàng tử từ nhỏ đã thể hiện ra sự thông minh. Hắn ta cũng nắm giữ một số tin tức của Vũ tộc. Mặc dù mơ hồ, nhưng hắn hiểu rằng tứ đại gia tộc kia đối với vũ tộc mà nói, cũng không phải là sức ép quá lớn.
Đặc biệt trong hoàng tộc lưu truyền một đoạn tin tức. Đó chính là ai trở thành hoàng đế của vũ tộc, có thể tham gia lĩnh hội truyền thừa của vụ tộc. Đây mới là thứ khiến hắn hướng đến. Dù sao khi đã có tu vi trong người, ai sẽ quan tâm một ngôi vị hoàng đế của một phàm quốc cơ chứ.
Nghĩ đến những điều này, Vũ Văn Thành nở một nụ cười quỷ dị. Thầm tính toán xem các vị huynh muội của hắn trong thời gian tới, sẽ cùng hắn vật tay như thế nào.