Ăn một bữa cơm như vậy đúng là tổn thọ thật, Bùi Ôn Hạ nhìn từng người kính rượu, gắp đầy đồ ăn cho Bùi Họa, âm thầm nhéo mồ hôi giùm anh ta.
Cậu cũng muốn uống rượu chung vui nhưng chỉ được một ly sữa: “…” Sang năm là cậu 18 rồi.
Đường Hiểu Vi sợ cậu uống say nên không cho, cậu mới tự tin nói: “Tửu lượng của tôi rất tốt, không say được.” Rượu vang không làm khó được cậu.
Bùi Họa lúc này mới ra tiếng: “Uống đi, Bùi Ôn Hạ cũng sắp trưởng thành rồi, đừng bao bọc thằng bé quá mức.”
Chế độ nuôi thả hệt như Bùi Tranh khi xưa.
Mộ Lăng Thần nâng ly: “Vậy mọi người cùng uống cho vui.”
Bảy người cùng nhau nâng ly.
“Cạn ly!”
Concert diễn ra mỹ mãn, lại thắng một vụ lớn, SHEEN được bồi thường rất nhiều, dù trong vài năm tới không kinh doanh cũng không chết đói được.
Rượu qua ba vòng, ai cũng chưa say, ngay cả Đường Hiểu Vi mặt cũng chưa đỏ. Vậy mà…
Bùi Ôn Hạ choáng váng, đờ đẫn, rõ ràng trước đây cậu uống liên tục mấy chai còn có thể đứng.
Nhưng hiện tại là tình hình gì đây?
Cậu cảm thấy lâng lâng khó tả, giống như lần đầu tiên được uống rượu, khó chịu, đầu cũng nặng, bụng quặn lại, đặc biệt rất buồn nôn.
Thấy cậu không còn tỉnh táo, mặt cũng đỏ bừng, Kỳ Ân cảm thấy chơi vui, xòe bàn tay vẫy vẫy trước mặt cậu: “Anh Bùi, số này là số mấy ta?”
Cậu nhíu mày, tầm mắt mơ mơ hồ hồ thấy không rõ. Kỳ Ân trơ mắt nhìn cậu đưa mặt lại gần sát mình, cầm lấy bàn tay.
“Hai…bốn…sáu ngón!”
“…” Người đang say, thân nhiệt luôn nóng như vậy?
Bùi Ôn Hạ và Kỳ Ân ngồi cách nhau một ghế, mà người đang ngồi giữa họ là Tần Sở Hàn. Hắn thấy cậu chồm người qua, vội vàng buông đũa, vòng tay ôm lấy cậu: “Cẩn thận.”
Cậu ném bàn tay của Kỳ Ân ra, bám vào Tần Sở Hàn, mặt đỏ bừng, nức nở: “Sở Hàn, đau bụng…muốn nôn…” Chưa bao giờ cậu thấy khó chịu như vậy.
Tần Sở Hàn trái tim bị nhéo một cái, đau lòng: “Anh nhịn được không, em đưa anh vào WC? Không được thì nôn ra đây đi ạ.” Hắn cầm chén ăn của mình lên.
Kỳ Ân chứng kiến, kinh ngạc đến há hốc.
Có lần cậu ta dùng nhầm cốc của Tần Sở Hàn, ngày hôm sau cái cốc đó thành đồ mới của cậu ta luôn. Chứng tỏ Tần Sở Hàn có chứng thích sạch sẽ.
Vì một người mà có thể thay đổi tính cách luôn sao?
Vì Bùi Ôn Hạ đã say khước, tiệc mừng ăn cũng đủ lâu, Bùi Họa liền về trước. Mộ Lăng Thần và Đường Hiểu Vi thay mặt cả đám đi tiễn chú vợ. Diệp Lạc Dương uống nhiều, bây giờ không còn tỉnh táo mà nằm gục xuống bàn.
Đường Hiểu Vi chạy đến giúp Tần Sở Hàn một tay, nhẹ nhàng nâng cậu vào WC.
Mộ Lăng Thần phân phó Kỳ Ân dìu Diệp Lạc Dương ra ngoài trước, còn anh thì đi lấy xe. Bây giờ cũng đã khuya, làm phiền Lâm Trì lái xe chở bọn anh về thì cũng hơi thiếu đạo đức.
Kỳ Ân rất muốn kháng nghị.
…
Bùi Ôn Hạ buồn nôn nhưng mãi mà không thể nôn ra cho thoải mái, ủy khuất muốn khóc.
“Hiểu Vi, Sở Hàn…em khó chịu…”
Đường Hiểu Vi và Tần Sở Hàn cũng rất muốn khóc, Bùi Ôn Hạ đột nhiên nũng nịu như vậy thì ai nhịn được?
Tần Sở Hàn không ngại dơ, dùng tay giúp cậu nhổ ra dễ hơn, Đường Hiểu Vi thì đứng đằng sau cầm khăn ướt lau mồ hôi trên trán, vỗ về phần lưng.
Lần sau có nói cái gì bọn anh cũng nhất quyết không cho cậu uống rượu nữa!
________
Ngày hôm sau.
Bùi Ôn Hạ cảm giác như cả người mình đang nằm ở trong nước, cơ thể nặng trịch, đầu đau nhức dữ dội, môi khô khốc sưng đỏ, bụng cũng đau.
Tửu lượng của cậu thì tốt thật, nhưng cơ thể này của nguyên chủ thì không. Biết vậy không nên uống nhiều.
Có vẻ như cậu đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, quần áo cũ cũng bị thay ra, chất liệu của đồ ngủ mềm mại hơn nhiều.
Cạch!
Kỳ Ân mở cửa bước vào thăm Bùi Ôn Hạ còn sống hay không, phát hiện cậu mở mắt trân trân nhìn mình, biểu cảm thều thào vô cùng tội nghiệp, máu S lại muốn nổi lên.
Hôm qua trong 5 người, chỉ có mình cậu ta là uống ít nhất, những người khác còn đang ngủ nướng trong phòng nhưng vẫn không quên lo lắng cho Bùi Ôn Hạ, dặn dò cậu ta chăm cậu giúp. Rồi lại cảm thấy cậu ta không đáng tin cậy, gọi Lâm Trì đến hỗ trợ.
Nhưng Lâm Trì vừa mới mang cơm sáng tới đã bận việc khác, chỉ có thể nhờ cậu ta chiếu cố.
Kỳ Ân còn chưa chăm sóc ai đâu, thấy Bùi Ôn Hạ khó chịu, liền ném chăn ra, bế cậu trên tay: “Anh, đánh răng rửa mặt rồi uống thuốc. Đừng động đậy, ngoan chút.” Vỗ vỗ mông cậu.
Cũng không tệ, tròn mà không lép, rất có thịt.
Bùi Ôn Hạ rùng mình, mặt mày xây xẩm, không được tự nhiên: “…?” Chắc là lỡ tay thôi.
Cậu ít nhất cũng hơn 60 kí: “…Cậu khỏe thật.”
Kỳ Ân dùng chân đạp cửa phòng tắm: “…Là do anh ốm nhom đấy!” Đó là trọng điểm chắc? Trọng điểm là cậu ta đang bế công chúa đó, phản kháng một chút đi chứ?
Sao đám đàn ông kia lại thích một đứa vô tri như vậy được chứ, không hiểu nổi.
Kỳ Ân lấy tuýp kem đánh răng, mở nắp: “Anh có biết hôm qua mình đã làm gì không?”
Cậu ta phụng phịu như oan ức lắm: “Anh đè bọn em xuống cưỡng hôn, hôn xong còn bật nhạc cả đêm, một hai phải nhảy với anh. Đã vậy còn nhảy nhạc của nhóm nữ!” Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như vậy.
“Chỉ là hôn thôi mà…? Ơ? Gì?”
Bùi Ôn Hạ mới phản ứng lại, mặt như bị thiêu cháy.
“…” Mình thèm khát như vậy sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT