Bùi Ôn Hạ lại dọn dẹp thêm một đám cặn bã, nhờ người của Bùi Họa lôi đi giúp, mới an tâm thoải mái ra ngoài. Vì vụ kiện kia, Tần gia không dám công khai huy động lực lượng tới đuổi giết cậu.
Lần này ra ngoài một mình là muốn bí mật đi mua quà giáng sinh cho đám người Mộ Lăng Thần.
Hôm sinh nhật, các anh ấy tặng quà cho cậu, cậu cũng phải đáp lễ.
Lần đầu mua quà cho người khác, cậu có chút không biết nên chọn cái gì. Đi vòng vèo một hồi vẫn hai bàn tay trắng.
Tại sao cậu không nghĩ ra được thứ gì nên mua chứ?
Sắp tới Nô-en, đầu phố cuối ngỏ đều trang trí cây thông giáng sinh, giăng đèn nhiều màu sắc, có vài người còn mặc trang phục Santa Claus chào hàng, phát tờ rơi, rất có không khí của lễ hội.
Nhìn những cặp tình nhân công khai dắt tay nhau qua lại trên phố, cảm giác được nắm tay người mình thích, chắc là thoải mái lắm.
Trong đám đông, Bùi Ôn Hạ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người quen, dù người quen đó có trùm kín mít chỉ lộ ra một đôi mắt.
Tần Sở Hàn và một cô gái.
Đáng lí ra hắn phải ở nhà tập vũ đạo mới đúng chứ?
Là người yêu của hắn?
“…”
Bùi Ôn Hạ chưa thấy dáng vẻ dịu dàng của Tần Sở Hàn như vậy, ngẩn người.
Nhìn hai người bước vào trong tiệm bán đồ trang sức, cậu xoắn xuýt một lát rồi chạy theo. Cậu nên về nhà luyện vũ đạo mới đúng nhưng mà bước chân không nghe theo lệnh.
Nói thích cậu mà bây giờ lại chạy đi hẹn hò với con gái là sao?
Tần Sở Hàn không kể về bản thân nhiều, đến cả sinh nhật cũng không nói với ai. So với gia cảnh của Mộ Lăng Thần mấy người thì hắn nghèo hơn nhiều. Cũng vì thế mà hắn tỏ ra không mấy thân thiện với người khác vì không muốn được thương hại.
Lần này, hắn muốn chủ động thân thiết với Bùi Ôn Hạ và mọi người. Nhờ em gái của mình tư vấn mua quà tặng cho cậu.
Tặng quà cho người mình thích, thật sự rất khó chọn. Muốn mua hết tất cả mọi thứ mà mình cảm thấy tốt nhất dành cho người đó.
Bùi Ôn Hạ bám theo sau, rũ mắt lắng tai, muốn nghe xem hai người họ nói gì. Nhưng vì khoảng cách khá xa, bên trong tiệm lại mở nhạc giáng sinh, muốn nghe rõ cũng khó. Nếu lại gần quá thì sẽ bị phát hiện ngay.
Nhìn Tần Sở Hàn nói nói cười cười với cô gái kia, cậu không thể không suy nghĩ tiêu cực. Nguyên chủ đã từng bị Tần Sở Hàn chia tay bằng cách ái muội với người khác.
Cảm giác hoang mang cùng chút khổ sở trong lòng, cậu không muốn chia sẻ chỗ dựa, gối ôm, thầy giáo…của mình với người khác đâu.
Bùi Ôn Hạ không biết cảm giác này là gì, bức bối khó chịu trong người, giống như bị người ta đặt lên lò nóng nướng nướng.
Nếu hắn dùng cách này để lừa tình cậu thì đừng trách tại sao-
“Anh Bùi? Anh làm gì ở đây vậy hả?”
Bùi Ôn Hạ giật thót, rõ ràng cậu rất cảnh giác với xung quanh, nhưng không phát giác có người đến gần.
Kỳ Ân vì bị nhận nhầm thành nữ tính cho nên đã đi đổi tạo hình, đổi màu tóc, thành một soái ca nhỏ đáng yêu hoạt bát.
Cậu ta liếc mắt nhìn về phía khu vực bên kia, hiếu kỳ: “Đằng ấy là khu vực handmade dành cho cặp đôi mà? Anh lẻn qua đó người ta cũng đuổi ra à.”
“…Kệ tui.” Cậu xấu hổ khi bị bắt gặp mình đang làm chuyện xấu.
Kỳ Ân cười ha hả, híp mắt nhìn cậu. Không uổng công cậu ta đi theo dõi Bùi Ôn Hạ một lúc lâu, đúng là phát hiện nhiều thứ hay thật.
Cậu ta nắm lấy vai của cậu, đẩy vào trong, cường thế không cho phép từ chối, cười tít mắt: “Tới cũng tới rồi, chúng ta vào trong trải nghiệm thử nhe, em chưa tự làm đồ thủ công bap giờ hết á!”
Bùi Ôn Hạ bị đẩy đi đến quầy thanh toán, chậm chạp nhận ra: “Cặp đôi mới vào-”
Kỳ Ân ôm eo cậu, vỗ thẻ tín dụng xuống mặt bàn, cười tươi rói nói với chị nhân viên: “Cho tụi em 1 slot nha chị!”
Chị nhân viên nhìn hai cậu trai tư thế thân mật, trai thanh nam tú, đẹp xuất sắc, lập tức chuẩn bị một bàn, hướng dẫn nhiệt tình: “Mấy đứa có thể chọn hạt các loại, mặt dây,…trên 5 giá này làm thành vòng tay nha. Chọn xong lại bàn ngồi xỏ hoặc thắt gì cũng được. Hiện tại đang có sale 40% dành cho cặp đôi, chỉ cần chụp một bức hình làm minh chứng là sẽ được giảm giá nhé!”
Kỳ Ân lập tức cởi mũ nón của mình và của Bùi Ôn Hạ, nhào vào lòng cậu, ôm cánh tay cậu, đôi mắt sáng lên: “Nhờ chị chụp xong rửa cho em một tấm, em sẽ trả thêm tiền ạ.”
Là SHEEN!
SHEEN bằng xương bằng thịt!
Nhân viên suýt thì mất khống chế muốn lao ra xin chữ ký, may mà vẫn còn chưa muốn bị thất nghiệp, nhanh chóng cầm máy ảnh, gật đầu liên tục.
“…Ơ?” Bùi Ôn Hạ suốt hành trình cái gì cũng không thốt nên lời.
Kỳ Ân liếc mắt một cái đã nắm thóp của cậu, ủy khuất: “Anh cũng tò mò anh Hàn có cô người yêu như thế nào mà phải không? Em hi sinh tính hướng của bản thân để giúp anh á nha! Anh còn hong chịu gì nữa?”
“…” Cái gì cậu cũng hong chịu, muốn đi về liền.
Bùi Ôn Hạ làm sao đấu lại Kỳ thảo mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT